Bùm!
Thân ảnh khổng lồ của Tiểu Viêm kèm theo tiếng gió lao tới, khí hung sát khủng bố ấy bùng phát đã áp chế cả sát khí của Mãnh Liệt xuống.
Người vẫn chưa tới nhưng thiết côn trong tay Tiểu Viêm cùng với năng lượng tựa sơn nhạc xé tan không khí hung hãn oanh kích yếu huyệt của Mãnh Liệt.
– Hắc hắc, muốn chết hả!
Nhìn Tiểu Viêm đang hung bạo lao tới với hung sát khí đầy người nhưng Mãnh Liệt chỉ nhếch mép cười lạnh, nắm tay lại, một cây cự chùy màu vàng xuất hiện rồi vung chùy bổ xuống.
Keng!
Thiết côn và cự chùy va chạm gây nên một âm thanh chói tay vang vọng trong không khí, vô vàn những đợt sóng năng lượng khuếch tán ra với tốc độ kinh người.
Cả một mảng lớn những cây cổ thụ cao chọc trời phía dưới đều gãy rạp, bụi tung mù trời, thanh thế vô cùng kinh người.
Xoẹt!
Trong đám bụi mù, hai thân ảnh đầy sát khí chỉ ngừng lại trong giây lát, thậm chí không đợi mọi người xung quanh tỉnh lại, đã lại lao vào nhau, thiết côn và cự chùy lại điên cuồng giao đấu, kình phong cuồn cuộn không ngừng.
Bọn Mộc Lân ở phía xa quan sát cuộc giao đấu của Tiểu Viêm và Mãnh Liệt với ánh mắt nặng nề.
– Thực lực của hắn rất mạnh, hắn đã che giấu thực lực trước Niết Bàn Bi!
Mộc Lân nói.
Mộc Hàn Nguyệt cũng khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Nàng rất rõ thực lực của Mãnh Liệt, nhưng cuộc chiến này tuy rất cuồng bạo nhưng thân ảnh to lớn kia vẫn không hề có dấu hiệu bị ở thế hạ phong, hơn nữa sự hung sát còn mạnh mẽ hơn cả Mãnh Liệt tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi kia.
– Có lẽ ba người bọn Lâm Động không đơn giản như bề ngoài!
Mộc Lân trầm giọng nói, rồi hắn nhìn về hướng khác. Ở đó là rất nhiều cường giả của Vương triều Phong Vân dưới sự dẫn đầu của La Thông bao vây lấy Tiểu điêu. Nhưng dù vậy thì Tiểu điêu với gương mặt tuấn mỹ vẫn có bộ dạng uể oải, chẳng có chút dấu hiệu lo lắng gì.
– Nha đầu, những kẻ khác phải giao cho ngươi rồi, nhớ đừng khiến Lâm Động phân tâm!
Tiểu điêu nhìn nhìn La Thông, vươn vai lười biếng rồi nói.
– Vâng!
Tô Nhu cắn cắn môi, rồi gật đầu thật mạnh.
– Có phân tâm hay không có lẽ không đến lượt các ngươi quyết định!
La Thông cười lạnh, phía sau hắn có đến năm cường giả Tam Nguyên Niết Bàn, cộng với hắn nữa, trận hình này muốn dọn dẹp mấy người bọn Tiểu điêu không phải vấn đề.
Thế nhưng, khi La Thông vừa dứt tiếng cười thì hắn đã nhìn thấy khóe miệng Tiểu điêu từ từ vẽ lên nụ cười châm chọc. Đang định nói gì đó thì Tiểu điêu đã biến mất một cách quỷ dị.
La Thông có thể trở thành cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cho thấy bản lĩnh của hắn cũng không vừa. Vì thế, khi Tiểu điêu vừa biến mất, kim quang chói lòa và nguyên lực hùng hồn đã ngay lập tức bùng phát từ trong cơ thể hắn.
Xoẹt!
Kim quang lóe sáng, một đạo thân ảnh quỷ mị cũng phản chiếu trong mắt La Thông, rồi hắn nhìn thấy Tiểu điêu giơ bàn tay ra từ xa quạt một nhát.
Keng!
Một đường quạt tạo nên kình phong cuồng bạo nhanh như chớp bay thẳng tới mặt La Thông. Rồi một âm thanh kim loại vang lên, La Thông bị một cái quạt tay của Tiểu điêu đánh bật đi.
Gắng gượng giữ vững lại thân hình, dù có Niết Bàn Kim Thân bảo vệ nhưng mặt La Thông vẫn sưng lên một mảng lớn, nhìn vô cùng hoạt kê.
– Ngươi!
La Thông vừa tức vừa kinh ngạc nhìn Tiểu điêu đang lắc lư đi tới, sự cảnh giác lên tới đỉnh điểm. Một đòn vừa rồi của Tiểu điêu đã khiến hắn hiểu, kẻ tuấn mỹ như nữ nhân này thực lực rất khủng bố, ít nhất thì tối đó khi giao đấu với Lâm Động, hắn không hề bị Lâm Động khiến cho thảm hại như thế này.
– Hắn mới là kẻ đáng sợ nhất trong ba kẻ đó!
La Thông bỗng lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, mồ hôi lạnh túa ra, nghiến răng rồi hét lên:
– Tất cả bắt nữ nhân kia lại!
Chỉ cần bắt được Tô Nhu, chắc chắn Lâm Động sẽ sợ ném chuột vỡ bình quý. Lúc đó lợi thế sẽ nghiêng về bọn bọn chúng. Đối phó với một nữ nhân tuy không quang vinh gì nhưng lúc này không thể nghĩ nhiều được nữa.
– Vẫn còn thời gian để hét nữa à?
Ánh mắt Tiểu điêu lạnh băng, bước ra một bước rồi lại biến mất. La Thông thấy vậy vội vàng lùi về sau, chưa đến mấy giây sau một đạo thân ảnh lại xuất hiện trước mắt hắn, một chưởng tung ra đánh bay hắn về sau.
– Động thủ!
Mấy cường giả Vương triều Phong vân thấy một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn lại thảm hại như vậy thì không khỏi thất kinh, không dám chậm trễ, hét lên một tiếng rồi cùng xông về phía Tô Nhu.
Tô Khôi thấy vậy, sắc mặt biến đổi, vừa định ra tay thì Tô Nhu đã khẽ cắn môi bước ra, trong giọng nói hơi run rẩy đã có sự kiên định hiếm có:
– Đại ca, huynh không phải đối thủ của bọn chúng đâu, để muội!
– Tiểu Nhu!
Tô Khôi giật mình, định nói thì Tô Nhu đã đặt ngón tay thon dài của mình lên môi khẽ cắn, một chút máu rỉ ra, rồi nàng vén ống tay áo lên, nơi cổ tay xuất hiện những đạo phù văn kỳ lạ, đặt ngón tay với chút máu lên một đạo phù văn, khi máu tươi đi vào, phù văn đó lập tức mờ đi.
Khoảnh khắc đó, trên người Tô Nhu đột nhiên bùng phát ra một luồng năng lượng màu xanh thẳm to lớn không gì so sánh nổi, khiến Tô Khôi phải chấn động. Luồng năng lượng màu xanh thẳm đó giống hệt như là con cự xà Viễn Cổ vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài vậy.
Năng lượng kỳ dị màu xanh thẫm lượn lờ quanh người Tô Nhu, mái tóc dài đen nhánh xõa phía sau lưng cũng bị năng lượng này nhuộm thành màu xanh thẫm.
Tô Nhu ngẩng đầu lên, trên gương mặt thanh tú hiện lên vẻ lạnh lẽo, nàng chầm chậm giơ bàn tay lên rồi bỗng nắm chặt một cái.
Ầm!
Thanh quang cùng năng lượng cuồng bạo bùng phát, năm cường giả Tam Nguyên Niết Bàn đang xông tới bị đánh bay đi rồi rơi xuống đất một cách thảm hại.
– Các ngươi không được khiến cho Lâm Động đại ca bọn họ phân tâm!
Năng lượng cuồng bạo dâng tràn, đôi mắt ánh xanh của Tô Nhu nhìn chăm chăm cường giả Vương triều Phong Vân lúc này sắc mặt đều tái đi, giọng nói lanh lảnh mà lạnh lùng.
– Thật sự đánh rồi!
Nhìn những cuộc chiến đang bùng nổ trên bầu trời, tất cả mọi người đều thầm nghĩ. Lực chiến đấu chỉnh thể bùng phát vào lúc này của bên phía đám người Lâm Động đã vượt ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người, trận đấu này ngày càng thú vị đây!
Trên trời lúc này đã chia thành mấy tràng chiến đấu, và trận chiến gây chú ý nhất đương nhiên là Lâm Động và Phong Thương. Ai cũng có thể thấy hai người này mới là trung tâm của hai bên, bất luận ai thất bại cũng là sự đả kích không hề nhỏ tới sĩ khí bên mình.
Ầm!
Hai thân ảnh quỷ mị hung hãn giao đấu trên bầu trời, những âm thanh trầm đục như sấm vang lên khiến người ta phải run lên. Hai thân ảnh vừa lao vào rồi tách ngay ra. Sắc mặt Phong Thương lúc này tối sầm, cuộc giao đấu trước đó hắn đã phát hiện, nếu chỉ dựa vào tu vi Tứ Nguyên Niết Bàn thì không thể áp chế Lâm Động hoàn toàn được.
– Do thứ năng lượng kỳ quái kia sao?
Phong Thương nhìn luồng năng lượng xám đen bao quanh Lâm Động, đồng tử co rút lại. Hắn phát hiện mỗi lần đấu chiêu với Lâm Động là công kích của hắn đều biến mất một phần sức mạnh một cách quỷ dị, đồng thời công kích của Lâm Động lại mạnh hơn rất nhiều. Dường như một phần sức mạnh của hắn bị Lâm Động đồng hóa vậy.
– Tên này rất cổ quái, không thể kéo dài hơn nữa!
Trong đầu lóe lên ý nghĩ, vẻ mặt Phong Thương lạnh băng, hắn hít vào một hơi sâu, nguyên lực quanh người bùng phát, ánh mắt trở nên sắc lạnh dị thường.
Cuồng phong ngưng tụ trên bầu trời cuối cùng biến thành vô số long quyển phong khổng lồ tỏa ra sức mạnh cuồng bạo.
Nhìn cảnh tượng này, ai cũng có nhận ra Phong Thương đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà dùng đến Linh Vũ kỹ để áp đảo Lâm Động.
– Lâm Động, bất luận ngươi có bản lĩnh gì, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng ngươi!
Phong Thương ngửa lên trời gầm một tiếng, long quyển phong xoay chuyển quanh người hắn, nhìn từ xa sẽ thấy thanh thế vô cùng đáng sợ.
– Đây là…
Bọn Mộc Lân từ xa nhìn cảnh đó đồng tử đều thu nhỏ lại, hiển nhiên là nhận ra thứ vũ kỹ mà Phong Thương chuẩn bị thi triển.
– Đại Yêu Phong Chưởng!
Vẻ mặt Phong Thương dữ dằn, chưởng ấn vung lên, bốn long quyển phong mạnh mẽ lao ra, trong đó lan tỏa luồng nguyên lực vô cùng cuồng bạo, thậm chí mơ hồ còn ẩn hiện một gương mặt khổng lồ đầy yêu khí.
Ầm ầm!
Bốn long quyển phong với luồng áp lực khủng khiếp chèn ép cả khu rừng phía dưới tạo nên bốn vệt nứt khổng lồ.
Vũ kỹ mà Phong Thương thi triển rõ ràng cũng là một bộ Linh Vũ kỹ không tầm thường. Thanh thế này cho dù là Mộc Lân cùng là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn cũng lo lắng, có lẽ hắn phải dùng toàn lực mới có thể chống đỡ được.
– Ta đây không có gì tốt cả, chỉ được cái mệnh lớn, chẳng kẻ nào đoạt được đi cả!