Lâm Động ngẩng lên nhìn bật cười lớn, thủ ấn biến hóa nhanh chóng, rồi năm cột quang trụ màu xám đen bắn ra.
– Ngưng!
Quang trụ ngưng tụ, chớp mắt đã biến thành năm ngón tay khổng lồ, ngay sau đó lồng vào nhau biến thành một bàn tay khổng lồ tràn đầy khí tức cổ xưa mà hoang dã.
Chỉ có điều bàn tay này không giống như trước kia, nó có màu xám đen nhìn rất quỷ dị.
Đại thủ hình thành, cả không gian như nổ tung, một đạo hư ảnh như ẩn như hiện tạo nên một áp lực to lớn lan tỏa ra xung quanh.
– Linh Vũ kỹ!
Mọi ánh mắt đều đổ về hư ảnh trên hư không, hàng loạt tiếng kêu kinh ngạc. Áp lực phát ra từ hư ảnh đó khiến bọn họ có thể nhận ra Lâm Động vừa thi triển một bộ Linh Vũ kỹ vô cùng cường hãn!
– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, phá!
Lâm Động bỗng nắm chặt tay, hư ảnh kia cũng khẽ vung bàn tay lên, bàn tay khổng lồ lao tới, đi đến đâu khiến không gian rung chuyển đến đấy, cuối cùng trước bao ánh mắt chăm chú hung hăng đập xuống bốn long quyển phong nguyên lực!
Uỳnh uỳnh!
Đòn oanh kích khiến cả trời đất rung chuyển, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, những người ở gần đó bị sóng âm thanh đập tới sắc mặt tái nhợt vội vàng lùi về sau.
– Để xem ngươi đỡ được mấy lần?
Chưởng phong bị chặn đứng, ánh mắt Phong Thương càng trở nên sắc lạnh, nhưng sâu thẳm trong nó cũng bắt đầu có sự trầm trọng. Thực lực của hắn vốn mạnh hơn Lâm Động, nhưng sau khi thi triển Linh Vũ kỹ mà vẫn không thể chiếm lợi thế trước Lâm Động. Dù thế nào thì hắn không dám coi thường thực lực của Lâm Động, nếu không chưa biết chừng sẽ bị lật thuyền trong mương.
Mà chuyện đó hiển nhiên là Phong Thương không thể để nó xảy ra. Vì thế khi thấy bốn long quyển phong bị chặn lại, hắn bước ra, vận nguyên lực, chưởng ấn lại biến hóa, lại ngưng tụ ra bốn long quyển phong khác ập về phía Lâm Động với khí thế hung hãn.
– Ngươi tới bao nhiêu ta đánh tan bấy nhiêu!
Đối mặt với công kích như vũ bão của Phong Thương, mắt Lâm Động cũng lóe lên chiến ý, lực dung hợp không ngừng tràn ra biến thành đại thủ đánh xuống long quyển phong của Phong Thương.
Ầm ầm ầm!
Trên không trung, cuộc đối đầu ác liệt vẫn diễn ra, nhìn những luồng năng lượng cuồn cuộn lan tỏa, không ít người sắc mặt dần trở nên nặng nề.
Thường thì thứ Linh Vũ kỹ này sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực, mà cục diện lúc này dường như hai bên đang rơi vào tình thế giằng co, một khi có người không chịu được trước sẽ lập tức bị rơi vào công kích đáng sợ của đối phương.
Cuộc đối chọi kiểu này nhìn từ góc độ nào đó Phong Thương có ưu thế không nhỏ, vì dù sao hắn cũng là Tứ Nguyên Niết Bàn, cao hơn Lâm Động hẳn một tầng thứ. Tu vi nguyên lực cũng mạnh hơn Lâm Động, cứ đọ sức kiểu này chắc chắn Lâm Động sẽ thua thiệt!
Đương nhiên đấy là nói tình huống thông thường, nhưng sau khi đã thấy sức mạnh đáng sợ vượt xa Tam Nguyên Niết Bàn mà Lâm Động thể hiện ra, có lẽ chẳng ai nhìn hắn với con mắt bình thường nữa.
Khi cuộc chiến giữa Lâm Động và Phong Thương đang trong tình thế giằng co thì bên kia, cuộc chiến Tiểu Viêm và Mãnh Liệt dường như vừa bắt đầu vô cùng ác liệt.
Mỗi lần thiết côn, cự chùy vung lên đều mang theo sức mạnh đáng sợ đủ để đập tan cả ngọn núi.
Ầm!
Hai thân ảnh khổng lồ hung hăng lao vào nhau, từng đợt sóng năng lượng phát ra sau mỗi đòn công kích khiến cả một mảng rừng nổ tan tành thành bình địa.
Năng lượng cuồng bạo cũng khiến hai thân ảnh bắn ngược ra sau, rơi uỳnh xuống đất tạo nên một vệt dài hàng trăm trượng.
– Phụt!
Mãnh Liệt nhảy lên khỏi mặt đất, máu tươi cuồng bắn ra khỏi miệng, cơ thể dậy lên những cơn đau. Hắn đã phải hứng chịu đến hơn chục đòn công kích hung hãn của Tiểu Viêm, đồng thời Tiểu Viêm cũng phải hứng chịu số đòn tương đương của hắn. Nhưng điều khiến Mãnh Liệt cực kỳ không thoải mái đó là dường như mọi đòn công kích vào người Tiểu Viêm đều không tạo nên thương thế mà hắn mong muốn.
– Dám chơi lão tử thì lão tử chơi cho ngươi chết luôn!
Trên gương mặt Mãnh Liệt là sát khí đậm đặc, rõ ràng hắn cực kỳ giận dữ khi bị Tiểu Viêm ép đến mức này. Hắn thè cái lưỡi đỏ lòm liếm môi, rồi bỗng bước chân ra hai bên, thân thể hơi ngã về phía trước, cơ thịt trên người chấn động theo những đường cong quỷ dị. Ngay lúc đó một thứ sức mạnh cuồng bạo lan tỏa từ bàn chân hắn, đại địa xung quanh bỗng rung lên mãnh liệt.
Mặt đất rung chuyển ngày một kịch liệt, rồi vô số đường nứt dần lan ra, nhìn tựa như có động đất xảy ra vậy.
– Đại Địa Chấn Ba!
Mãnh Liệt bước chân ra gầm lên một tiếng, rồi cúi người đấm một quyền xuống đất.
Rầm!
Nơi quyền đấm xuống, mặt đất nứt toác với tốc độ kinh người, vết nứt đi đến đâu cây lớn đổ rạp đến đấy.
Dường như chỉ trong nháy mắt vết nứt ấy đã đến chỗ cách Tiểu Viêm chỉ hơn chục mét. Những viên đá nhỏ vỡ ra từ mặt đất đã tụ lại thành hình một con rắn khổng lồ nhằm thẳng ngực Tiểu Viêm mà lao tới như tia chớp.
Rầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, thân hình to lớn của Tiểu Viêm bị bắn ngược ra sau, hàng trăm cái cây cao chọc trời cũng gãy rạp theo đó, đất đá bay bị mù.
– Hắc hắc!
Thấy vậy gương mặt tràn đầy sát khí của Mãnh Liệt hiện lên nụ cười nham hiểm, nhưng chỉ trong chớp mắt đồng tử hắn đã thu lại, chỉ thấy nơi Tiểu Viêm vừa rơi xuống, một đạo hắc ảnh bỗng bay vọt tới.
– Hừ, đúng là đồ gián đánh mãi không chết!
Nhìn Tiểu Viêm bị dính đòn của mình nhưng vẫn không bị trọng thương, mắt Mãnh Liệt tối lại, rồi lại cúi người đấm xuống mặt đất, một đường nứt nữa hình thành lao tới Tiểu Viêm.
Ầm!
Mặt đất nứt toác, lại một con rắn khổng lồ từ vô số viên đá vụn oanh kích Tiểu Viêm. Nhưng lần này, khi nó mới xuất hiện thì hắc ảnh kia bỗng giơ ra một bàn vuốt hổ khổng lồ, trên đó lan tỏa thứ sức mạnh đáng sợ, cuối cùng tát thẳng lên con rắn khổng lồ.
Ầm!
Con rắn khổng lồ từ đất đá bị sức mạnh đáng sợ của bàn vuốt hộ đánh tan tành.
– Cái gì?
Thấy vậy sắc mặt Mãnh Liệt kịch biến, thế nhưng không đợi hắn có thêm hành động gì, đạo hắc ảnh kia đã lao tới, hiện ra thân hình Tiểu Viêm. Chỉ là lúc này hai cánh tay của hắn đã biến thành hai cái chân hổ, gân xanh cuồn cuộn tỏa ra thứ sức mạnh đáng sợ.
– Đây là…
Nhìn hai bàn vuốt hổ kia, đồng tử Mãnh Liệt thu nhỏ lại, vẫn chưa nói xong thì mắt Tiểu Viêm đã đỏ ngầu, bàn vuốt hổ nắm lại thành quyền đấm thẳng vào ngực Mãnh Liệt không chút nương tình.
Keng!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên, ngực Mãnh Liệt lõm hẳn xuống, nhưng cũng may hắn có Niết Bàn Kim Thân Tứ Nguyên Niết Bàn, nếu không thì một quyền này của Tiểu Viêm đủ để moi tim hắn ra.
Nhưng dù có Niết Bàn Kim Thân đỡ được một quyền hung hãn dị thường của Tiểu Viêm, nhưng Mãnh Liệt vẫn bị bắn ngược ra sau, trước bao ánh mắt chấn động, phụt ra một ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người bỗng vang lên hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao, cuộc chiến giữa Tiểu Viêm và Mãnh Liệt khá ác liệt, ai cũng biết cú đấm đó nếu rơi vào người bọn họ thì e là sẽ tan nát thành một đám máu me be bét.
– Tên đó thật hiếu thắng hung hãn!
Bọn Mộc Lân thấy Mãnh Liệt trước nay luôn nổi danh vì sự hung tàn lại bị Tiểu Viêm đánh xuống thế hạ phong đều không khỏi kinh ngạc, ánh mắt trầm trọng dị thường. Hiện bọn chúng mới chợt nhận ra, dường như mỗi một người trong bọn Lâm Động đều có năng lực sánh ngang với cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn!
Mà nếu vậy thì có nghĩa là bọn chúng tương đương với ba cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, thực lực này thật sự còn mạnh hơn một số Vương triều Siêu cấp a!
Phát hiện này khiến nụ cười trên mặt Mộc Lân có phần cứng lại. Tuy trong hàng ngũ các Vương triều Siêu cấp, Vương triều bọn chúng không phải là xuất sắc gì nhưng thực lực cũng hơn không ít Vương triều khác. Nhưng cuối cùng lại bị ba người đến từ Vương triều Hạ cấp kia vượt qua, sự khác biệt này dù thế nào cũng khiến bọn chúng có cảm giác mất cân bằng…
– La Thông rất thê thảm!
Mộc Hàn Nguyệt bỗng nói.
Mộc Lân cười khổ, nhìn sang hướng khác. Ở đó không ngừng vang lên tiếng cây đổ, hơn nữa hắn cũng thấy một thân ảnh như một bao cát bị đánh túi bụi, mà thân ảnh đó lại chính là La Thông của Vương triều Phong Vân. Hắn cũng đã là cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn nhưng trong tay thiếu niên tuấn mỹ kia dường như mất hết khả năng kháng ngự…
– Đối thủ của hắn rất biến thái!
Mộc Lân thở dài, kết cục thắng lợi của cuộc đối chiến này dường như đang rời xa Vương triều Phong Vân rồi, vì sức mạnh bỗng bộc phát bên đám người bọn Lâm Động thực sự quá khủng bố.
– Phong Thương… cũng bị Lâm Động khống chế rồi!
Hai người ngẩng lên nhìn bầu trời cách đó khá xa. Chiến hỏa ở đó vô cùng thịnh, dù Phong Thương đã thi triển Linh Vũ kỹ nhưng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ dọn dẹp được Lâm Động. Mà trong cuộc đối đấu Linh Vũ kỹ đó dường như Lâm Động lại có chút ưu thế.
– Có điều…
Đôi mắt Mộc Hàn Nguyệt khẽ động, nói:
– Phong Thương vẫn còn tuyệt chiêu!
Sắc mặt Mộc Lân hơi biến, rồi khẽ gật đầu. Đến lúc này hắn vẫn chưa dùng đến Linh bảo Thiên cấp!
Thiết nghĩ uy lực của Linh bảo Thiên cấp mà phát huy có lẽ Lâm Động sẽ không thể kiên trì được nữa.
Ầm!
Bàn tay khổng lồ lại đánh tan bốn đạo long quyển phong, lực xung kích đánh bật cả Lâm Động và Phong Thương bay đi hàng trăm mét, rồi cả hai đều hổn hển giữ vững thân hình.
Sắc mặt hai bên lúc này đều có phần nhợt nhạt, chắc cuộc đối đầu này đã tiêu hao một một lượng sức lực không nhỏ.
Phong Thương quệt vết máu nơi khóe miệng, nhìn về hướng Mãnh Liệt, khóe mặt giật giật rồi khàn đặc nói:
– Không ngờ các ngươi che giấu thực lực kỹ như vậy!
– Cảm giác đâm phải tường không dễ chịu phải không?
Lâm Động khẽ nắm lại bàn tay đã tê dại, cười lạnh nói.
– Cũng khá khó đối phó, nhưng bảo các ngươi là tường thì đánh giá hơi cao rồi!
Phong Thương nhếch mép, giơ bàn tay ra chậm rãi nói:
– Ta vốn tưởng không phải dùng đến nó… Nhưng thực sự ta không thể chịu được việc để ngươi sống. Vì thế, bất luận hôm nay thế nào ta cũng lấy chắc cái mạng ngươi rồi!
Vẻ mặt Phong Thương hiện lên sự tàn nhẫn, rồi hắn nắm chặt tay, hắc quang lan tỏa, một cái thiết ấn màu đen dần xuất hiện.
Linh bảo Thiên cấp, cuối cùng Phong Thương đã phải dùng đến đại sát khí rồi!