Mây đen ùn ùn kéo tới che lấp vầng mặt trời, bầu trời đỏ thẫm lúc này cũng tối sầm lại.
Uỳnh!
Hắc Long chui vào tầng mây đen, thỉnh thoảng mây đen chuyển động để lộ ra thân hình khổng lồ như làm từ gang thép đen xì, lan tỏa thứ sức mạnh khiến người ta phải sợ hãi.
Rất nhiều ánh mắt chấn kinh nhìn lên tầng mây đen đậm đặc, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy một thứ khổng lồ dài ngoằng đang chuyển động trong đó. Thứ sức mạnh và áp lực kỳ lạ đó khiến ngay những cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn như Mộc Lân cũng phải giật mình.
– Trong Hắc Long Phiên Thiên Ấn lại có một đạo Long Linh!
Mộc Hàn Nguyệt dùng tay che miệng thất kinh nói.
– Có lẽ không phải Long Linh hoàn chỉnh.
Sắc mặt Mộc Lân nặng nề nói:
– Nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ. Có Linh bảo Thiên cấp, Phong Thương quả thực trở thành vô địch trong Tứ Nguyên Niết Bàn!
– E là Lâm Động không xong rồi!
Ầm!
Khi mây đen đang cuồn cuộn, Hắc Long xuất hiện thì một chỗ khác, hai đạo thân ảnh như hai con hung thú cũng hung hăng lao vào nhau.
Âm thanh trầm đục vang lên, những cú đấm hung hãn đáp trên người đối phương, cả hai thân ảnh đều rung lên dữ dội, cuối cùng binh một tiếng bay ngược ra sau, máu tươi bắn tung tóe.
Tiểu Viêm giẫm mạnh chân xuống đất gây nên vô số đường nứt vỡ trên mặt đất, hắc quang dâng tràn quanh thân, lúc này mới hóa giải được hết luồng sức mạnh to lớn xuyên vào cơ thể.
Hắn thở gấp mấy hơi, trong đôi mắt đỏ ngầu trào dâng khí hung sát, gườm gườm nhìn thân ảnh phía trước cũng đầy dấu máu.
– Thật không đơn giản!
Mãnh Liệt quệt vết máu ở khóe miệng, nhổ ra một ngụm máu, nhếch mép nhìn thân hình to lớn của Tiểu Viêm, ánh mắt có phần ngưng tụ lại. Hiển nhiên hắn không thể ngờ mình lại bị Tiểu Viêm ép đến mức thê thảm thế này.
– Ngươi cầm chân lão tử, nhưng còn Lâm Động dường như không kiên trì được lâu nữa đâu.
Mãnh Liệt ngẩng lên nhìn bầu trời đầy mây đen, cười nham hiểm.
Rõ ràng Phong Thương đã dùng đến Linh bảo Thiên cấp rồi, nếu thứ đó cũng đã dùng, dù Lâm Động có khó nhằn thế nào thì cuộc chiến này cũng đến lúc kết thúc rồi.
– Ép được Phong Thương dùng đến Linh bảo Thiên cấp, Lâm Động cũng coi như có bản lĩnh, có điều cũng chỉ vậy mà thôi!
Đôi mắt đầy màu máu của Tiểu Viêm cũng liếc nhìn bầu trời, rồi hắn nhìn thấy đôi tay máu chảy dầm dề, bộ dạng có phần thảm hại của Lâm Động. Có điều dường như ngoài dự đoán của Mãnh Liệt, hắn không hề hoảng loạn hay thất sắc, ngược lại hắn quay lại nhìn Mãnh Liệt với ánh mắt đỏ ngầu hơn trước.
– Đại ca sẽ không thua dễ dàng vậy đâu!
Giọng Tiểu Viêm có phần khàn đặc nhưng lại có sự kiên định không thể nghi ngờ.
– Ngu ngốc tự lừa mình dối người!
Mãnh Liệt cười gằn.
– Nhiệm vụ của ta là giải quyết ngươi!
Tiểu Viêm hơi ngã người về trước, sát ý bùng phát, tựa mãnh thú Hồng Hoang chuẩn bị xuất động.
– Giải quyết ta? Tiếp theo ta sẽ cho ngươi biết thế nào là vũ kỹ đỉnh cao của Vương triều Phong Vân ta!
Mãnh Liệt ngửa lên trời cười lớn, rồi liếm vết máu trên mặt, sát ý trong mắt dâng lên đến cực điểm, hắn bước chân ra, thủ ấn biến hóa, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng phát.
– Địa Hoàng Thức!
Một tiếng gầm trầm đục vang ra từ cổ họng Mãnh Liệt. Sức mạnh tuôn trào kia ngày một ác liệt, cả trời đất rung như rung chuyển, thanh thế đó mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.
Nguyên lực dạt dào bao trùm quanh thân thể Mãnh Liệt, thủ ấn biến hóa. Trong mặt đất bỗng có vô vàn khí thể màu vàng đất kỳ dị bốc ra, cuối cùng thuận theo lớp da chui vào cơ thể hắn.
Phụt!
Thân thể Mãnh Liệt bỗng nhiên phình to, cơ thịt to ra, gân xanh nổi lên, chỉ trong nháy mắt, không chỉ thể hình mà thậm chí khí tức của Mãnh Liệt cũng lớn hơn rất nhiều.
– Đây mới là lực chiến đấu thực sự của ta, tiếp theo ta sẽ khiến ngươi thịt nát xương tan!
Mãnh Liệt ngẩng lên nhìn Tiểu Viêm, nhếch mép cười tàn nhẫn, chân bước ra, thân hình bỗng biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở trước mặt Tiểu Viêm, rồi nhanh chóng tụ nhằm thẳng tim Tiểu Viêm mà tung ra một đạo quyền phong với sức mạnh đáng sợ.
Ầm!
Hai tay Tiểu Viêm lại biến thành vuốt hổ giao nhau chắn trước ngực để đỡ quyền của Mãnh Liệt, thân thể bay ngược về sau đập vào một thân cây khiến nó nổ tung.
Xoẹt!
Một quyền đắc thế, Mãnh Liệt không hề có ý dừng lại, hắn lại lao tới tung ra một trọng quyền có thể khiến cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn trọng thương.
Ầm!
Vuốt hổ tung ra nắm chắc lấy thiết quyền của Mãnh Liệt, hai mắt Tiểu Viêm đỏ ngầu, cổ họng vọng ra tiếng gầm, thân thể bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, chỉ trong nháy mắt đã biến thành cỗ máy chiến đấu mình người đầu hổ!
– Thì ra ngươi là Yêu thú!
Cảnh tượng đó khiến sắc mặt Mãnh Liệt biến đổi, lúc này hắn mới hiểu tại sao Tiểu Viêm lại có sức mạnh đáng sợ vậy.
– Grào!
Tiếng gầm làm rung chuyển núi rừng, khi giải phóng thân Yêu thú của mình, lực chiến đấu của Tiểu Viêm hiển nhiên cũng đại tăng, sức mạnh, tốc độ, phản ứng tất cả đều có thể sánh ngang với Mãnh Liệt khi đã thi triển Địa Hoàng Thức.
Sức mạnh dồi dào chảy trong thân thể, Tiểu Viêm nắm chặt vuốt, nhanh như chớp tung ra quyền phong mạnh mẽ thẳng vào công kích của Mãnh Liệt.
Binh binh binh!
Vô vàn những luồng cuồng phong kinh người cuộn trào, đi đến đâu những ngọn cây khổng lồ nổ tung đến đó. Cả hai bên đã thi triển lực chiến đấu lên mức cao nhất, sự đối đầu đầy máu tanh này khiến người xem phải kinh hồn.
Ầm ầm ầm!
Mây đen cuồn cuộn, sắc mặt Phong Thương dần tái nhợt, nhưng nhiều hơn là sự điên cuồng, hắn biết chiêu này chắc chắn sẽ kết thúc cuộc chiến này!
– Sát!
Phong Thương chỉ tay về Lâm Động, nhiệt độ không khí xung quanh bỗng tụt mạnh, một tiếng hét lạnh lẽo vang lên.
Uỳnh!
Đúng lúc hắn vừa dứt lời, mây đen chấn động, một đạo hắc ảnh khổng lồ cuối cùng bay ra. Một con Hắc Long khổng lồ thò ra thân hình lạnh lẽo như gang thép xuất hiện trước tất cả ánh mắt chăm chú.
Hắc Long gầm rú lao xuống, không khí như bùng nổ, cả vùng rừng núi sạt lở, chỉ nháy mắt đã xuất hiện một cái hố khổng lồ.
Trước sự công kích của Hắc Long, sắc mặt của tất cả đều không còn giọt máu.
Sức mạnh đó căn bản không phải thứ mà cường giả Tam Nguyên Niết Bàn, thậm chí Tứ Nguyên Niết Bàn có thể chống đỡ.
Roạt!
Y phục trên người Lâm Động cũng bị kình phong khiến cho rách tươm, dù hắn hiện nay cũng cảm thấy đau đớn. Hắn biết công kích lần này của Phong Thương là ở cấp độ chí mạng!
– Phù!
Lâm Động thở ra một hơi dài, rồi trước bao ánh mắt kinh ngạc, hắn nhắm mắt lại.
Đối mặt với công kích kinh người như vậy của Phong Thương mà Lâm Động dường như chẳng có dấu hiệu phòng ngự.
– Thứ sức mạnh đó…
Khi mọi người còn đang không hiểu, tâm thần Lâm Động bỗng lóe lên lướt qua thân thể như muốn tìm thứ gì đó.
Tâm thần lướt qua thân thể, tiến vào đan điền, rồi một quầng sáng màu xanh đậm hiện ra. Trong đó là một con Thanh Long đang cuộn mình, từ nó tỏa ra một thứ áp lực kinh người.
Đây chính là Thiên Long Khí mà Thanh Trĩ để lại trong người hắn!
Chỉ có điều Thiên Long Khí đáng sợ này Lâm Động chỉ hấp thụ được từng chút một, căn bản không thể luyện hóa nó. Nhưng hiện giờ hắn lại dùng đến sức mạnh này, tuy phải trả giá, nhưng hắn không sợ!
– Ta cần ngươi!
Tam thần Lâm Động như biến thành một bàn tay vô hình tóm lấy luồng thanh quang.
Hai mắt đang nhắm nghiền bỗng mở ra, thanh quang bắn ra từ hai mắt Lâm Động, rồi hắn giang hai tay ra ngửa lên trời gầm lên
– Grào!
Từ cổ họng Lâm Động vọng ra tiếng long ngâm!
Trước tiếng gầm đó, con Hắc Long kia rung lên dữ dội, trong đôi mắt như vô hồn bỗng như lóe lên một nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn.
– Mạng ta, ngươi không lấy được đâu!
Lâm Động ngửa mặt cười lớn, thanh quang bùng phát từ cơ thể, cuối cùng biến thành một con cự long màu xanh hư ảo!
– Đây… cũng là Long Linh?
Bọn Mộc Lân há hốc mồm nhìn con Cự long, bất luận là khí thế hay sức mạnh, con Thanh Long đều vượt trội hơn con Hắc Long!
Lẽ nào Lâm Động cũng có Long Linh thật sự?
Ầm!
Trước vô số ánh mắt kinh hãi, Thanh Long bao phủ quanh Lâm Động, lao vọt tới, cuối cùng đâm sầm vào con Hắc Long!
Một cú va chạm kinh thiên động địa!