Nhưng hắn biết rõ, với thực lực của mình đi Huyền Vực là không thực tế.
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới khả năng khác.
Ngay cả Hoàng Phủ Tú Minh đều đi tìm chính mình, như vậy Dao Nguyệt Vũ Đế thì sao?
Nội tâm Diệp Huyền phát lạnh.
Hắn biết rõ chính mình kiếp trước vẫn lạc liên quan tới bí mật gì, nếu như Dao Nguyệt bị cuốn vào trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
– Hi vọng không như ta đoán.
Diệp Huyền xiết chặc nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Theo lời Cát phó viện trưởng nói, hắn không liên lạc được với Hoàng Phủ Tú Minh đã làm nội tâm mọi người nặng nề.
Còn chưa tới nửa tháng là thời gian Lam Quang học viện đối mặt với Huyền Cơ Tông, nếu như Huyền Cơ Tông không muốn thỏa hiệp thì song phương khó tránh phải đọ sức với nhau, nếu có Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có ở nơi này thì không cần lo lắng Huyền Cơ Tông, hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi liên lạc cho nên mọi người lâm vào bị động.
– Có tin tức gì về Huyền Cơ Tông hay không?
Đột nhiên Dược lão mở miệng hỏi.
Ánh mắt mấy người ngưng trọng.
Chư hẳn không có khả năng, nếu không với thực lực Huyền Cơ Tông, nếu không biết tin tức Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởngthì làm sao dám hung hăng càn quấy với Lam Quang học viện như vậy.
– Hay nói Huyền Cơ Tông đang thăm dò cái gì?
Mấy người không ngừng suy đoán.
– Hành vi của đám người Đoạn Thiên Lang lần trước giống như tìm cái gì đó trong học viện, học viện chúng ta có bí mật gì chứ?
Diệp Huyền nói ra suy đoán của mình, sau đó nhìn về phía Cát Phác Tử.
Cát Phác Tử suy nghĩ và nói:
– Không có bí mật gì nhưng học viện chúng ta có một cấm địa.
– Cát phó viện trưởng, ngươi nói là thánh địa học viện?
Đông lão và Dược lão vẻ mặt kinh ngạc.
Cấm địa, thánh địa?
Nhìn thấy hai người như vậy Diệp Huyền cũng hơi chấn động.
– Đúng vậy, ta muốn nói là cấm địa, cũng là thánh địa theo lời các ngươi nói.
– Chuyện thánh địa là thật? Không phải nghe nói chỉ là đồn đãi sao? Hơn nữa thánh địa là nơi viện trưởng có thể đi tới?
Đông lão thập phần cả kinh nói.
Thánh địa là nơi các đạo sư bình thường của học viện chưa từng nghe thấy.
Tương truyền trong Lam Quang học viện có một thánh địa, trong đó có đặt bảo vật của các cường giả Lam Quang học viện, các loại bí tịch công pháp, huyền binh huyền bảo nhiều vô số kể.
Mục đích tồn tại của thánh địa là bảo tồn thực lực Lam Quang học viện, một khi có một ngày Lam Quang học viện mai một đi hoặc là tao ngộ khốn cảnh nào đó sẽ dựa vào học viện mà quật khởi.
Cách nói này truyền lưu rộng rãi trong Lam Quang học viện nhưng ngươi chính thức nhìn thấy thánh địa chỉ có viện trưởng.
Càng làm cho người ta cảm thấy đây chỉ là lời đồn, thời điểm Lam Quang học viện mấy lần gặp nguy nan nhưng thánh địa chưa từng xuất hiện.
Cho nên vô số học viện và đạo sư cảm giác thánh địa chỉ là lời đồn, nó chỉ là lời đồn làm người ta an tâm mà thôi
Hôm nay nghe được Cát Phác Tử nói tồn tại cấm địa thì đám người Dược lão giật mình.
– Những gì các ngươi nghe về thánh địa chỉ là lời đồn, nhưng Lam Quang học viện chúng ta có một cấm địa, cấm địa không phải lời đồn là nơi cường giả học viện gửi bảo vật lại.
– Hơn nữa trong ghi chép, năm đó người sáng lập học viện có gửi bảo vật kinh thiên tại đó nhưng suốt bao nhiêu năm qua học viện chưa bao giờ mở nó ra.
– Đương nhiên, những tin tức này đêu là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói cho ta biết, ngay cả ta cũng không biết nơi gửi lại của nó nằm ở đâu.
– Cũng không biết Huyền Cơ Tông có phải tới đây vì cấm địa hay không?
Cát Phác Tử nói ra những gì mình biết được.
Trong nội tâm Diệp Huyền hơi động.
Mộng Cảnh bình nguyên cũng không phải địa vực nổi danh trên đại lục Thiên Huyền, các thế lực trong đó không cường đại, bởi vậy Diệp Huyền cũng không có quá quan tâm tới lịch sử Lam Quang học viện, hắn ngay từ đầu chỉ tới đây vì tài nguyên tu luyện mà thôi.
Sau khi vào học viện thì hắn phát hiện không giống.
Đặc biệt là thí luyện tháp, phòng ảo cảnh và bí cảnh cấu thành nội viện đều làm Diệp Huyền hiểu người sáng lập Lam Quang học viện tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
Ít nhất Diệp Huyền chưa từng thấy bảo vật như thí luyện tháp xuất hiện trong Huyền Vực, cũng chưa từng nghe qua.
Mà cấm địa chính là nơi hấp dẫn hắn tới.
Đương nhiên những thứ việc chỉ là suy đoán, Diệp Huyền cũng không rõ Huyền Cơ Tông có mục đích chính thức là gì.
– Nếu như Huyền Cơ Tông thực sự có mục tiêu là cấm địa thì bọn chúng không từ bỏ ý đồ.
Cát phó viện trưởng trầm giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
Hôm nay Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có mặt, tất cả đang tạo thành áp lực lên người hắn.
Đương nhiên hắn là phó viện trưởng học viện, trừ hắn ra còn có một ít người tọa trấn, cũng không tới mức không có ai.
Kế tiếp song phương lại nói chuyện với nhau.
Sau khi biết Diệp Huyền có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì đam người Cát Phác Tử cung kính với Diệp Huyền rất nhiều.
Hôm nay không rõ tung tích Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ở nơi nào cũng làm mọi người vô cùng lo lắng.
– Diệp thiếu, tạo nghệ luyện dược của ngươi cao như thế, không bằng lúc này này nghiên cứu với ta chứ?
– Khục khục, Diệp thiếu, ta cũng muốn nghiên cứu tạo nghệ luyện hồn với ngươi.
Dược lão và Đông lão liền nói ra.
Không thể không nói biết rõ Diệp Huyền đã từng đạt được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, hơn nữa nhìn thấy tạo nghệ đáng sợ của Diệp Huyền, lúc này hai người đối đãi Diệp Huyền khong còn là học viện nữa, càng giống như cường giả cùng cấp với bọn họ.
– Chờ có cơ hội lại nói đi.
Diệp Huyền vui vẻ nhận lời, hắn cũng rất thưởng thức Đông lão à Dược lão.
Hai người đề nghị cũng làm Diệp Huyền động tâm, hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, đám người Đông lão là người đáng tin, bản thân mình cũng có thể giúp bọn họ đột phá.
Kể từ đó đối mặt đại địch như Huyền Cơ Tông vẫn có nắm chắc một ít.
Đáng tiếc hiện tại không phải lúc.
Nói chuyện với nhua nửa canh giờ, lúc này Diệp Huyền cáo từ rời đi.
– Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền bình yên đi tới, Đông Phương Tử Ti vẫn chờ ở bên ngoài vội vàng chạy tới hỏi thăm.
– Ta có thể có chuyện gì.
Diệp Huyền tiêu sái cười cười.
Đông Phương Tử Ti lúc này thả lỏng tâm thần.
Hai người cùng nhau quay về đình viện, thời điểm chia tay Diệp Huyền gọi Đông Phương Tử Ti trở lại.
– Ngươi nên phục dụng Cô Mạnh Lan Đan sau khi quay về.
Diệp Huyền giao một viên Cô Mạnh Lan Đan cho Đông Phương Tử Ti.