Cát Phác Tử lạnh lùng nói:
– Đường Chiêu, trước khi mọi chuyện không có chuyển biến xấu ta sẽ cho ngươi một cái khuyến cáo, lập tức mở Thất Tinh Khôn Nguyên Trận ra. Đem tất cả chúng ta thả ra ngoài, không nên u mê không tỉnh, bằng không, Đường Chiêu ngươi chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, chịu thế nhân phỉ nhổ a.
– Để tiếng xấu muôn đời? Chịu thế nhân phỉ nhổ?
Khóe miệng Đường Chiêu nở một nụ cười lạnh lùng:
– Lịch sử là do người thắng viết mà thành, chỉ cần ngày hôm nay giết chết các ngươi, hậu thế các ngươi đều không còn, còn có ai nhớ được tới các ngươi cơ chứ? Chỉ có phe chúng ta thắng lợi, mới là anh hùng duy nhất của Mộng Cảnh Bình Nguyên này, được vạn người kính ngưỡng.
– Chỉ có điều rất đáng tiếc, các ngươi cũng xem được ngày đó a, ha ha ha.
Đường Chiêu lạnh lùng cười to lên.
Cát Phác Tử lắc đầu một cái, nói:
– Đường Chiêu, xem ra ngươi vẫn u mê không tỉnh, ngươi cho rằng ba thế lực lớn các ngươi liên thủ là có thể một tay che trời sao? Chúng ta ở đây có nhiều người như vậy, đồng thời còn có sát trận ở tay, ngươi cho rằng chỉ bằng vào các ngươi là có thể đánh chết chúng ta hay sao?
Luận thực lực so sánh giữa song phương, bên Huyền Cơ Tông chỉ vẻn vẹn là ba thế lực lớn, mà bên Lam Quang Học Viện lại có bảy thế lực lớn, chí ít từ bề ngoài xem ra. Bên Lam Quang Học Viện thực tế bên chiếm ưu thế về số lượng cường giả.
Lúc trước ở dưới Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cho nên mọi người mới tuyệt vọng như vậy, bây giờ sát trận đã bị bọn họ khống chế ngược lại. Cho nên trong lòng lập tức có thêm không ít tự tin.
– Thật vậy sao?
Đường Chiêu nở nụ cười có chút quỷ dị:
– Nếu chúng ta đã dám ra tay, lẽ nào ngươi nghĩ rằng chúng ta không có chuẩn bị hay sao?
Dứt lời, hắn nhìn về phía hai người Nghiêm Tung và Thái Diễm:
– Hai vị, xin mời cường giả bên các ngươi đi ra đi.
Nghiêm Tung nở nụ cười lãnh đạm, sau một khắc…
Sưu sưu sưu!
Có hơn hai mươi tiếng xé gió kịch liệt đột nhiên vang lên ở phía chân trời, chợt có hơn hai mươi tên cường giả xuất hiện. Trên người tản mát ra khí thế khủng bố, giáng lâm ở trong phiến thiên địa này.
Hơn hai mươi người này phân biệt chia làm ba, rơi vào phía sau ba thế lực lớn.
– Đường Chiêu tông chủ, có khoẻ hay không a!
Bên Cửu Dương Tông, một lão giả trên mặt có đầy nếp nhăn, giống như một cái gốc cây già chậm rãi hạ xuống, khí thế ngập trời.
Chính là tông chủ Cừu Đoạn Thiên của Cửu Dương Tông.
– Hóa ra là Cừu Huynh tự mình đến đây, không có tiếp đón từ xa a.
Đường Chiêu khẽ mỉm cười.
Mà bên Minh Nguyệt đế quốc, một bóng người toàn thân được bao phủ ở trong đấu bồng màu đen, mang theo một đám khói đen quỷ dị tràn ngập cũng đang chậm rãi hạ xuống.
– Ha ha, cường giả ở nơi này vẫn còn rất nhiều a. Chà chà, thịnh yến như vậy, răng nanh ta đã khát khao khó nhịn rồi a.
Nam tử mặc đấu bồng kia vừa mới rơi xuống đã lộ ra một đôi răng nanh sắc nhọn. Một cái đầu lưỡi màu đỏ liếm qua lại ở trên bờ môi. Hai con ngươi được che khuất trong đấu bồng bắn ra ánh sáng xanh mượt.
Đường Chiêu khẽ cau mày, dường như hắn khá là căm ghét khí tức trên người kẻ này. Thế nhưng hắn vẫn cười nói:
– Tạ Ly huynh, nhiều ngày không gặp, có khoẻ hay không a.
– Giả mù sa mưa.
Người đội đấu bồng cười xì một tiếng, ánh mắt quét qua đám người Cát Phác Tử, trong lòng hưng phấn không thôi.
Võ giả còn lại của các thế lực lớn thấy thế, sắc mặt tất cả đều trở nên trắng xám. Bọn họ không nghĩ tới tông chủ Cửu Dương Tông và đại cung phụng Minh Nguyệt đế quốc đều đến đây. Đồng thời còn mang đến nhiều cường giả cấp bậc Võ vương như vậy.
Đã như thế, thực lực của hai bên ngay lập tức rơi vào trạng thái không còn cân bằng nữa.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cường giả các thế lực lớn lần thứ hai cảm thấy từng tia từng tia tuyệt vọng.
Đường Chiêu cười lạnh, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý, cao giọng nói:
– Chư vị tới vừa vặn, kính xin chư vị hiệp trợ chúng ta, đem những gia hỏa ngu xuẩn này chém giết sạch sẽ. Hoàn thành đại nghiệp của chúng ta a.
Dứt tiếng, trên thân thể của Đường Chiêu có Huyền Nguyên lan tràn ra, đang định hung hãn ra tay.
– Đường Chiêu tông chủ, chậm đã.
Đúng lúc này, Cừu Đoạn Thiên của Cửu Dương Tông đột nhiên mở miệng.
Đường Chiêu sững người lại, nhíu mày nói:
– Không biết Cừu Huynh còn có lời gì muốn nói?
Hai mắt vẩn đục của Cừu Đoạn Thiên lập loè tinh mang, lãnh đạm nhìn kỹ Diệp Huyền đang đứng ở cách đó không xa, ung dung thong thả nói:
– Đường huynh, vừa nãy tiểu tử này nói Huyền Cơ Tông ngươi đối phó với Lam Quang Học Viện hắn kỳ thực là có mục đích khác. Trong lòng bản tông thực sự rất là hiếu kỳ a. Vì lẽ ta muốn nghe một chút, nhìn xem rốt cuộc tiểu tử này muốn nói cái gì.
Đường Chiêu biến sắc, ra vẻ tùy ý nói:
– Cừu Huynh, tiểu hài tử trước khi chết ăn nói linh tinh, lẽ nào ngươi cũng tin tưởng hay sao? Sở dĩ người này nói như vậy kỳ thực là muốn phân hoá chúng ta, cố ý gây xích mích châm ngòi ly gián, Cừu Huynh đừng trúng kế của người khác a.
Trong con ngươi của Cừu Đoạn Thiên xuất hiện một tia quỷ dị, hắn cười nói:
– Đường huynh, ngươi yên tâm, Cừu mỗ ta cũng không phải là đứa nhỏ ba tuổi, há có thể bị hắn lừa cơ chứ? Ta chỉ muốn nghe hắn muốn nói điều gì một chút mà thôi. Coi như là nghe chuyện cười vậy.
– Ha ha, ta cũng rất có hứng thú a.
Người đội đấu bồng của Minh Nguyệt đế quốc hú lên một tiếng quái dị, đầu lưỡi không ngừng liếm loạn.
– Tiểu tử, nói đi, Huyền Cơ Tông tấn công Lam Quang Học Viện ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?
Hai mắt Cừu Đoạn Thiên lộ ra tinh mang nói.
Đường Chiêu hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục ngăn trở, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lập lòe biến ảo.
Diệp Huyền nở nụ cười:
– Xem ra tuy rằng Cừu Tông Chủ liên thủ cùng với Huyền Cơ Tông. Thế nhưng đối với mục đích của Huyền Cơ Tông vẫn không hiểu nhiều cho lắm a.
Trong con ngươi của Cừu Đoạn Thiên đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang, nói:
– Tiểu tử, nói tới chính điểm, nếu nói nhảm một câu nữa thì đừng trách lão phu sau đó lòng dạ độc ác.
Diệp Huyền cười híp mắt nhìn qua Cừu Đoạn Thiên, dường như đối với sự uy hiếp của hắn không để ở trong lòng một chút nào. Mãi đến khi đối phương sắp cảm thấy không còn hứng thú thì hắn mới nói:
– Lẽ nào Cừu Tông Chủ không biết, Huyền Cơ Tông động thủ đối với Lam Quang Học Viện ta kỳ thực là vì một kiện chí bảo hay sao?
Sắc mặt Đường Chiêu đột nhiên biến đổi, lạnh lùng liếc nhìn về chỗ Đoạn Thiên Lang ở phía sau.