TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1354: Dẫn xà xuất động (1)

– Tiến lên!

Hầu như là trong nháy mắt, ba đạo lưu quang từ ba phương hướng khác nhau bao vây về phía Diệp Huyền, ba người dồn dập lấy ra Huyền binh của mình, đồng thời Vũ Hoàng nhất trọng kia càng thả ra vực giới, bao phủ thân hình Diệp Huyền ở trong đó.

Ba người này ra tay vô cùng ác độc, hiển nhiên là không chuẩn bị cho Diệp Huyền chút cơ hội phản kháng nào.

Tựa hồ có cảm ứng, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu lại.

– Hiện tại mới phát hiện chúng ta, không kịp, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, ha ha.

Vũ Hoàng đầu lĩnh cười lớn một tiếng.

Thanh niên bị bọn họ vây công kia, trên mặt lộ ra một tia “kinh hoảng”, vẻ mặt đại biến, cả giận nói:

– Tại hạ tựa hồ cùng các ngươi không thù không oán, các ngươi là người nào?

– Người nào? Ngươi đắc tội Vô Lượng Sơn, còn dám hỏi cái này.

Vũ Hoàng đầu lĩnh cười một tiếng, một chưởng đè xuống Diệp Huyền.

– Hóa ra là chó săn của Vô Lượng Sơn, chỉ bằng mấy người các ngươi cũng muốn bắt ta, muốn chết.

Không ngờ thanh niên kia, trên mặt thu lại vẻ kinh hoảng, lộ ra vẻ dữ tợn, ầm một tiếng, từ trong cơ thể hắn dĩ nhiên tỏa ra một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, trong nguồn lực lượng này mang một tia lực lượng không gian, kèn kẹt kèn kẹt, trực tiếp phá nát vực giới của hắn.

Đồng thời trường kiếm sau lưng thanh niên kia ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cắn răng vung trảm.

Xì!

Vài đạo lôi mang cô đọng, chém phá hư không, nương theo tiếng sấm sét nổ vang kỳ dị, dập tắt tất cả.

– Cẩn thận, người này là Vũ Hoàng nhất trọng.

Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt đại biến.

Nhưng mà, Diệp Huyền ra tay quá nhanh, ba người bọn họ còn chìm đắm trong vui sướng sắp thu được Vô Lượng Sơn khen thưởng, căn bản không thể phản ứng.

– A a!

Hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, hai tên Vũ Vương tam trọng kia, trong nháy mắt bị đánh thành hai đoạn, thân thể bị cắt ngang.

Ầm!

Chỉ có Vũ Hoàng đầu lĩnh kia, vội vàng trong lúc đó vung vẩy chiến đao, lúc này mới chặn lại Diệp Huyền tiến công, chật vật lưu lại một mạng, nhưng cũng bị ánh chớp đáng sợ oanh toàn thân tê dại, phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt uể oải.

– Thực lực thật đáng sợ.

Trên mặt của hắn mang theo vẻ kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, tu vi dĩ nhiên đáng sợ như thế, cùng hắn phán đoán tuyệt nhiên không giống.

Không hổ là võ giả bị Vô Lượng Sơn truy nã, thiên phú cao, quả thực làm người khiếp sợ.

– Làm chó săn của Vô Lượng Sơn, chết đi cho ta.

Diệp Huyền nộ quát một tiếng, vung lên Tài Quyết Chi Kiếm.

Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt lạnh lẽo, giận tím mặt nói:

– Tiểu bối, coi như tu vi của ngươi đồng dạng là bát giai nhất trọng, cũng nhiều nhất cùng ta tương đương, lại dám ngông cuồng như thế.

Dứt tiếng, đỉnh đầu của Vũ Hoàng kia phù lướt một hỏa diễm cự hùng, mấy đạo tinh hoàn lấp loé, lực lượng hỏa diễm khủng bố giáng lâm ở trên chiến đao, hóa thành một hỏa diễm chiến đao dài đến gần trượng, điên cuồng chém về phía Diệp Huyền.

Khí tức hỏa diễm đáng sợ bao phủ, bốc hơi hư không, cũng có chứa ý cảnh mạnh mẽ, mắt thường chỉ nhìn thấy một đao lãng giống như biển lửa.

Phốc phốc phốc!

Mấy cây đại thụ ở phụ cận, trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.

Ầm!

Hỏa diễm chiến đao cùng sấm sét chi kiếm va chạm, một luồng lực lượng đáng sợ từ bên trong bạo phát, càng trong nháy mắt nhảy vào trong cơ thể Vũ Hoàng kia.

Xì xì!

Lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của Vũ Hoàng kia tái nhợt, kinh hãi rút lui.

– Làm sao có khả năng, thực lực của người này còn mạnh hơn ta, càng một đòn đánh tan tuyệt chiêu của lão phu.

Vũ Hoàng đầu lĩnh sắc mặt kinh hoàng, cũng không còn vẻ bình tĩnh chút nào, mắt thấy Diệp Huyền muốn tiếp tục tấn công đến, hắn đột nhiên phun ra một ngụm tinh huyết, Huyền Nguyên trên người như hỏa diễm, trong nháy mắt bộc phát.

Xèo!

Thân hình của hắn bỗng dưng hóa thành một đạo hỏa diễm lưu quang, phút chốc biến mất ở trong rừng núi.

Diệp Huyền thu hồi trọng kiếm, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, khóe miệng lộ ra một tia cân nhắc.

– Bồi ba tên phế vật kia chơi một hồi, tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.

Một tia hàn mang từ tròng mắt của Diệp Huyền lặng yên lướt qua.

Luận tu vi, người đào tẩu kia chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng, sao lại là đối thủ của Diệp Huyền.

Nếu Diệp Huyền đồng ý, một ánh mắt liền có thể khiến cho đối phương vẫn lạc.

Có điều này cũng không phải bản ý của Diệp Huyền.

Mục đích của Diệp Huyền chính là lợi dụng người kia, dẫn cường giả của Vô Lượng Sơn ra.

Tử Hoa Thành, cường giả đông đảo, nếu hắn dám ở trong thành trì động thủ, tất nhiên sẽ gợi ra võ giả khác ra tay, nếu đưa tới một ít cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, vậy thì nguy hiểm.

Nhưng trải qua chém giết vừa nãy, Diệp Huyền tin tưởng chỉ cần cường giả của Vô Lượng Sơn biết được tin tức về mình, tất nhiên sẽ chạy tới đầu tiên, đến lúc đó liền là thời gian mình giết chóc.

– Tuyệt đối đừng để ta thất vọng a.

Cười lạnh, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, trong nháy mắt biến mất ở trong núi rừng.

Nơi đây cách Tử Hoa Thành quá gần, không phải nơi phục kích tuyệt hảo, hắn nhất định phải tìm địa phương càng thêm bí ẩn, tiến hành một hồi mai phục hoàn mỹ.

Tử Hoa Thành, ở cửa thành lúc trước Diệp Huyền rời đi.

Bạch!

Một thân ảnh chật vật hiện lên, trên người nhuộm đầy máu tươi, chính là Vũ Hoàng từ trong tay Diệp Huyền tránh được một mạng.

– Ta là Tử Hoa Thành Hỏa Đao Vũ Hoàng, muốn gặp cường giả của Vô Lượng Sơn.

Thừa dịp hai tên hắc giáp hộ vệ chưa mở miệng hỏi dò, Hỏa Đao Vũ Hoàng cấp thiết lên tiếng.

– Chúng ta chính là cường giả của Vô Lượng Sơn, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?

Một bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Hỏa Đao Vũ Hoàng, người này là một nam tử khuôn mặt khô gầy, tu vi cao tới bát giai nhị trọng, khí tức trên người áp bức Hỏa Đao Vũ Hoàng không dám nhìn gần.

Người này là Vô Lượng Sơn Thiết Chưởng Vũ Hoàng, cũng là người phụ trách ở đông thành.

Không hổ là cường giả của Vô Lượng Sơn, khí tức thật đáng sợ, trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng âm thầm khiếp sợ, nhưng không dám thất lễ, vội vàng truyền âm nói:

– Vị đại nhân này, tại hạ phát hiện trọng phạm Vô Lượng Sơn truy nã.

– Cái gì?

Thiết Chưởng Vũ Hoàng lấy làm kinh hãi, ánh mắt đột nhiên trở nên ác liệt.

– Ngươi nói là thật?

– Là thật, tại hạ vì thay các đại nhân bắt người này, cùng hai tên huynh đệ ra tay với hắn, không ngờ người này thực lực cực kỳ kinh người, hai huynh đệ của tại hạ vẫn lạc, ngay cả tại hạ cũng bị trọng thương.

Hỏa Đao Vũ Hoàng vừa nói, một bên đưa một đạo hình ảnh vào trong tay Thiết Chưởng Vũ Hoàng.

Đọc truyện chữ Full