TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1355: Dẫn xà xuất động (2)

Đúng là hình ảnh ba người bọn họ mai phục giết Diệp Huyền.

Sở dĩ hắn ở thời điểm chiến đấu ghi chép xuống hình ảnh như vậy, vốn là chuẩn bị lưu làm chứng cứ cho Vô Lượng Sơn, không ngờ vào lúc này vừa vặn dùng để lấy lòng tin của cường giả Vô Lượng Sơn.

– Quả nhiên là hắn.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng hơi nheo mắt lại.

– Người này trẻ tuổi như vậy, lại là Vũ Hoàng nhất trọng, còn đánh bại Hỏa Đao Vũ Hoàng, thiên phú quả nhiên kinh người.

Trong đầu ý nghĩ lóe lên, Thiết Chưởng Vũ Hoàng quát lạnh:

– Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta xuất phát.

Dứt tiếng.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng trực tiếp mang theo Hỏa Đao Vũ Hoàng phóng lên trời.

Ở sau hắn, vài tên cường giả còn lại của Vô Lượng Sơn theo sát mà tới.

– Ngươi dẫn đường cho ta.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng nhìn Hỏa Đao Vũ Hoàng lạnh giọng nói.

– Vâng.

Hỏa Đao Vũ Hoàng vội vàng ở mặt trước bay lượn.

Chỉ là bởi vì vừa nãy hắn hăng hái chạy trốn, Huyền Nguyên tiêu hao quá nhiều, hơn nữa thân thể bị thương, tốc độ thực sự là không dám khen tặng.

– Tốc độ này… Nếu như để Huyền Diệp kia chạy trốn, vậy thì phiền phức.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng âm thầm lo lắng, trực tiếp lấy ra một viên đan dược, bắn vào trong tay Hỏa Đao Vũ Hoàng, lạnh lùng nói:

– Ăn vào nó.

– Vâng.

Hỏa Đao Vũ Hoàng vội vàng ăn đan dược vào, ngay lập tức cảm thấy một luồng dược lực ôn hòa ở trong cơ thể hắn tản mát ra, hắn lúc trước bị thương, bằng tốc độ kinh người khôi phục lại.

– Lực chữa trị thật đáng sợ, đây là đan dược bát phẩm a.

Trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng khiếp sợ, tuy hắn cũng là Vũ Hoàng, nhưng chỉ là một tán tu, đan dược phẩm cấp cao bực này, hắn vẫn là lần thứ nhất dùng.

Vô Lượng Sơn không hổ là Vô Lượng Sơn, đan dược bát phẩm dĩ nhiên tùy ý dùng, nghĩ đến mình có cơ hội gia nhập tông môn như vậy, trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng liền mừng như điên.

Thân thể thương thế khép lại, tốc độ Hỏa Đao Vũ Hoàng bay lượn nhất thời tăng nhiều.

Xoạt xoạt xoạt!

Từng đạo từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời, hăng hái lao về vị trí của Diệp Huyền lúc trước.

Giờ khắc này.

Trong khách sạn Tử Hoa Thành.

Vô Lượng Sơn tam đại trưởng lão hạch tâm đang nhắm mắt tu luyện.

Đột nhiên, sắc mặt ba người cùng nhau biến đổi, dồn dập lấy ra thẻ ngọc truyền tin.

– Tìm tới Huyền Diệp kia? Ở thành đông Tử Hoa Thành, cách mấy ngàn dặm?

Trên mặt ba người đều lộ ra vẻ vui mừng.

Sau một khắc.

Ba đạo lưu quang cuồn cuộn đồng thời lao ra khách sạn, biến mất ở phía chân trời.

Nửa nén hương sau, Thiết Chưởng Vũ Hoàng mang theo người trước tiên đi tới vị trí chiến đấu.

– Mấy vị đại nhân, tiểu tử kia hiện có ở đây hay không.

Hỏa Đao Vũ Hoàng nhìn núi rừng trống rỗng, mang theo thấp thỏm nói.

Hắn cũng sớm có dự liệu, Diệp Huyền sẽ không ngoan ngoãn ở lại chỗ này, hiện tại hắn chỉ có thể ước ao cường giả của Vô Lượng Sơn sẽ có chuẩn bị.

– Yên tâm đi, hắn không trốn được.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng cười lạnh, trong tay đột nhiên lấy ra một mâm ngọc óng ánh long lanh, thu một tia khí tức chiến đấu vào trong đó.

Trong mâm ngọc, một cây kim chỉ nam lập tức nhanh chóng chuyển động, cuối cùng chỉ về vị trí núi rừng.

– Hừ, Truy Tung Bàn này, có thể lần theo hết thảy khí tức trong vạn dặm, trừ khi Huyền Diệp kia có thể ở trong thời gian ngắn này chạy ra vạn dặm, bằng không căn bản chạy trốn không được chúng ta truy kích.

Khóe miệng Thiết Chưởng Vũ Hoàng cười gằn, dẫn dắt mọi người dọc theo kim chỉ nam truy kích.

Còn có Huyền Khí như vậy? Một bên Hỏa Đao Vũ Hoàng xem mà kinh hồn bạt vía, Vô Lượng Sơn quả nhiên không hổ là thế lực nhất lưu, bảo vật lần theo như vậy, một khi đắc tội bọn họ, còn ai có thể chạy trốn bọn họ truy sát?

– Hừ, vừa nãy giết huynh đệ ta, hiện tại chờ ngoan ngoãn chịu chết đi.

Trong con ngươi sát ý bốc lên, khóe miệng của Hỏa Đao Vũ Hoàng có ý lạnh tỏa ra, lạnh lẽo âm trầm.

Lúc này, ở một thung lũng bí ẩn, thân hình của Diệp Huyền chậm rãi xuất hiện.

– Nơi đây, liền làm nơi táng thân của người Vô Lượng Sơn a?

Diệp Huyền cười nhạt, ngồi khoanh chân ở trong thung lũng.

Sau một nén nhang.

Xoạt xoạt xoạt!

Vài đạo lưu quang xuất hiện ở trên thung lũng.

Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng ngay lập tức liền nhìn thấy Diệp Huyền ở trong thung lũng, để bọn họ khiếp sợ chính là, thời điểm bọn họ đến, Diệp Huyền lại vẫn ở trong thung lũng tu luyện.

– Tiểu tử này…

Ánh mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng lạnh lẽo, Hỏa Đao Vũ Hoàng cùng với cường giả còn lại của Vô Lượng Sơn dồn dập hạ xuống, trong nháy mắt liền hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền.

Bọn họ không nghĩ tới, lá gan của Diệp Huyền lớn như vậy, lại còn dám ở chỗ này chờ bọn hắn.

– Các ngươi cuối cùng cũng coi như đến, tốc độ so với ta dự liệu nhanh hơn một chút, có điều, lần này Vô Lượng Sơn các ngươi tới đuổi bắt ta, lẽ nào chỉ có mấy tạp ngư này sao?

Diệp Huyền thong thả đứng lên, nhìn đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng bất mãn nói.

Trong mấy người này, Thiết Chưởng Vũ Hoàng mạnh nhất cũng chỉ là bát giai nhị trọng, còn lại bát giai nhất trọng hai người, Vũ Vương tam trọng bốn người, cộng thêm một Hỏa Đao Vũ Hoàng, đối thủ như vậy, để Diệp Huyền căn bản không nhấc lên được nửa điểm hứng thú.

– Tiểu tử cuồng vọng, hiện tại mấy vị đại nhân của Vô Lượng Sơn ở trước mặt ngươi, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta.

Hỏa Đao Vũ Hoàng trước tiên từ trong đám người đi ra, bỗng nhiên phẫn nộ quát, cực lực ở trước mặt đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng biểu hiện.

– Liền các ngươi?

Diệp Huyền mang theo cười nhạo, biểu hiện nhẹ như mây gió.

Thiết Chưởng Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, hắn không hiểu Diệp Huyền nơi nào đến sức lực, vào lúc này lại còn dám nói chuyện như thế, hắn cẩn thận thẩm thấu Huyền Thức đến toàn bộ thung lũng, phát hiện trong thung lũng xác thực chỉ có Huyền Diệp, cũng không có bất kỳ mai phục.

– Thiết Chưởng trưởng lão, người này để cho ta tới đối phó, các ngươi đều ở một bên lược trận cho ta là được, lão phu muốn cho người này biết kết cục đắc tội Vô Lượng Sơn ta.

Trong đội ngũ Vô Lượng Sơn, một tên trưởng lão Vũ Hoàng nhất trọng chậm rãi đi ra, khóe miệng mang theo cười gằn, ngôn ngữ thần thái căn bản không để Diệp Huyền ở trong lòng.

– Không!

Thiết Chưởng Vũ Hoàng giơ tay lên, ngăn cản đề nghị của hắn, trong ánh mắt mang theo ngưng trọng nói:

– Lát nữa chúng ta cùng nhau ra tay, cần phải nhanh chóng bắt người này.

– Thiết Chưởng trưởng lão, này khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to a? Chỉ là một Vũ Hoàng nhất trọng, hà tất toàn bộ ra tay, tại hạ một người liền có thể dễ dàng bắt.

Vũ Hoàng trưởng lão không rõ nói.

– Dựa theo ta nói làm.

Đọc truyện chữ Full