Những cường giả mở miệng này tu vi đều ở bát giai tam trọng, thanh âm ầm ầm, càng truyền vào trong tai mỗi khán giả, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ thính phòng như ong vỡ tổ, phát sinh tiếng nghị luận ong ong.
Đả kích, thực sự là đả kích.
Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, ở sau bách thắng liên tiếp vẫn còn có một hồi náo nhiệt như thế, lẫn nhau trong lúc đó hưng phấn nghị luận.
Đương nhiên, ở đây tuyệt đại đa số người đều đứng bên Diệp Huyền, không nói Diệp Huyền thu được bách thắng liên tiếp, chiếm một chữ lý.
Mọi người càng nhiều cũng là đồng tình người yếu, ở trước mặt Đấu Vũ Hội, Diệp Huyền thế đơn lực bạc là một kẻ yếu.
– Đấu Vũ Hội này là thứ đồ gì, lật lọng, còn một trong ba thế lực lớn, quá mất mặt?
– Phải, một nô lệ mà thôi, tuy thực lực không tệ, nhưng quy củ ở đó, thả cũng là thả, đường đường Đấu Vũ Hội chẳng lẽ còn không nỡ một Vũ Hoàng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư thất giai sao?
– Ha ha, người ta không phải không nỡ, đó là hẹp hòi, vắt chày ra nước, há mồm chờ sung rụng.
– Nếu như là ta, ta cũng nháo a, cái ngoạn ý ngu ngốc gì!
Trong khoảng thời gian ngắn, các loại ô ngôn uế ngữ khắp nơi lan truyền, sắc mặt của cường giả Đấu Vũ Hội ở đây càng ngày càng khó coi, từng cái từng cái âm trầm sắp nhỏ ra nước.
Đấu Vũ Hội chấp chưởng Hỗn Loạn Chi Thành nhiều năm như vậy, lúc nào bị người mắng như thế.
– Trác hội trưởng, những người này thật không có mắt, có muốn chúng ta…
Đám người Mạnh Tân Thành bí mật truyền âm cho Trác Nhất Phàm, thanh âm lạnh lẽo, ngữ mang sát khí.
– Ngươi là ngu ngốc sao.
Trác Nhất Phàm tức giận mắng một tiếng, hiện trường có trăm vạn võ giả, còn có rất nhiều cường giả của các thế lực ở Hỗn Loạn Chi Thành, nếu như Đấu Vũ Hội hắn thật dám ở trường hợp này ra tay đánh nhau, đó mới đúng là điên.
– Được, rất tốt.
Ánh mắt của Trác Nhất Phàm hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau đó quay về phái đám người Mạnh Tân Thành nói:
– Gọi Hoàng Phủ Tú Minh đến.
– Vâng.
Đám người Mạnh Tân Thành đầu tiên là sững sờ, nhưng vẫn mang theo Hoàng Phủ Tú Minh đi tới trên lôi đài.
Mọi người dồn dập nhìn về phía lão giả khô gầy cô đơn kia, nô lệ lạc ấn trên trán hắn, sâu sắc ấn vào mi mắt mọi người.
– Trác huynh.
Trường Phong Vũ Đế ở trong phòng quý khách thấy thế nhất thời cuống lên, truyền âm cho Trác Nhất Phàm.
– Trường Phong huynh ngươi bình tĩnh đừng nóng, ta tự có dự định.
Trác Nhất Phàm bí mật truyền âm hồi phục, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền.
– Diệp Huyền, ngươi muốn Hoàng Phủ Tú Minh ở đây.
Trác Nhất Phàm cười gằn liếc mắt nhìn Diệp Huyền, chợt nhìn tất cả mọi người ở đây lớn tiếng nói:
– Chư vị, Diệp Huyền này là người võ đài tái bách thắng liên tiếp, Đấu Vũ Hội ta tự nhiên không thể nói không giữ lời, chỉ là hắn đưa ra yêu cầu, tuy Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là nô lệ, nhưng Đấu Vũ Hội ta coi như thân thuộc, vì lẽ đó giả như Hoàng Phủ Tú Minh không đáp ứng, như vậy đừng trách Trác Nhất Phàm ta không thể thực hiện hứa hẹn.
Đồng thời Trác Nhất Phàm nhìn về phía Hoàng Phủ Tú Minh:
– Hoàng Phủ Tú Minh, người này ngươi cũng nhận thức, là người đoạt giải bách thắng liên tiếp, yêu cầu của hắn là đưa ngươi đi, không biết ý của ngươi như thế nào?
Hắn nói xong lời này, liền bí mật truyền âm cho Hoàng Phủ Tú Minh:
– Hoàng Phủ Tú Minh, Đấu Vũ Hội ta đối đãi ngươi làm sao ngươi nên rất rõ ràng, bây giờ trong cơ thể ngươi còn có phong ấn cấm chế của Vô Lượng Sơn, một khi ngươi thoát ly Đấu Vũ Hội ta, Vô Lượng Sơn tất sẽ làm nổ phong ấn cấm chế trong cơ thể ngươi, khiến cho ngươi hồn phi phách tán. Hơn nữa người này không rõ lai lịch, ta hoài nghi hắn mang ngươi về, là một âm mưu của Vô Lượng Sơn, mục đích chính là vì dẫn ra mấy người phía sau ngươi, để Vô Lượng Sơn xuống tay với bọn họ, vì lẽ đó nên làm như thế nào, ta tin tưởng ngươi rất rõ ràng.
Trác Nhất Phàm rất rõ ràng lai lịch của Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền, căn bản không phải đệ tử Thần Đô.
Hai người quan hệ duy nhất chính là Lam Quang học viện.
Mà Diệp Huyền mặc dù là đệ tử của Lam Quang học viện, nhưng lại là mấy năm gần đây mới gia nhập Lam Quang học viện, vào lúc ấy Hoàng Phủ Tú Minh đã bị Vô Lượng Sơn bắt, vì lẽ đó Trác Nhất Phàm khẳng định hai người bọn họ không quen biết.
Hơn nữa mình đối với Hoàng Phủ Tú Minh luôn khá ưu đãi, Hoàng Phủ Tú Minh cũng căn bản không biết mình cùng Vô Lượng Sơn quan hệ, Trác Nhất Phàm tin tưởng mình nói đủ khiến Hoàng Phủ Tú Minh tiếp tục ở lại Đấu Vũ Hội.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người ở đây, tất cả đều rơi vào trên người Hoàng Phủ Tú Minh.
– Ta đồng ý!
Dưới con mắt mọi người, Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong miệng nói ra một câu như vậy.
– Cái gì?
Trác Nhất Phàm sững sờ, tưởng mình nghe lầm.
– Ta nói, ta đồng ý.
Trong ánh mắt vẩn đục của Hoàng Phủ Tú Minh, đột nhiên phóng ra một đạo tinh mang ác liệt, hồng thanh nói.
Thời khắc này, hắn như biến thành người khác, cả người thả ra một luồng khí tức làm người ta sợ hãi.
– Ngươi…
Nụ cười của Trác Nhất Phàm trong nháy mắt đọng lại.
Hắn không hiểu, không hiểu Hoàng Phủ Tú Minh vì sao lại đáp ứng.
– Chư vị cũng nghe được, Hoàng Phủ Tú Minh đồng ý đi theo ta, nói cách khác, từ giờ trở đi, Hoàng Phủ Tú Minh cùng Đấu Vũ Hội đã không có bất kỳ liên quan, hắn cũng không còn là một nô lệ.
Đột nhiên Diệp Huyền cao giọng cười to lên.
Tại sao?
Vẻ mặt của Trác Nhất Phàm khiếp sợ, nhìn chòng chọc vào Hoàng Phủ Tú Minh như thay đổi một dáng dấp, hắn không hiểu Hoàng Phủ Tú Minh vì sao lại đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền.
Dựa theo đạo lý.
Hoàng Phủ Tú Minh cùng Diệp Huyền vốn không quen biết, hai người trước cũng chưa từng gặp…
Không đúng.
Trác Nhất Phàm rốt cục nhớ tới không đúng, Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh căn bản không phải không từng thấy, trước kia thời điểm quyết đấu, đối thủ của Diệp Huyền chính là Hoàng Phủ Tú Minh.
Chẳng lẽ
Trong lòng của Trác Nhất Phàm nhảy một cái, đôi mắt lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.
Hắn cuối cùng đã rõ ràng rồi, mình bị lừa, bị Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh lừa.
Dựa theo đạo lý, Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh xác thực là không quen biết, chưa từng gặp mặt, thế nhưng lúc trước thời điểm chiến đấu, hai người có rất nhiều cơ hội giao lưu.
Hai tên Luyện Hồn Sư ở thời điểm chiến đấu lẫn nhau giao lưu, đồng thời muốn che giấu hắn, chuyện này quả thật quá đơn giản.