TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên Hồn Tôn
Chương 1492: Huyết Kiếm ra tay (1)

Hơn nữa Trác Nhất Phàm cũng nhớ tới, lấy thực lực của Diệp Huyền đánh bại Hỏa Quyền Vũ Đế, ở thời điểm tranh tài hắn hoàn toàn có thể trong vòng mười chiêu đánh bại Hoàng Phủ Tú Minh, nhưng hai người giao thủ hơn trăm chiêu, này hoàn toàn không phù hợp tập quán chiến đấu của Diệp Huyền.

– Đáng ghét, đáng chết a.

Trong khoảng thời gian ngắn, lửa giận trong lòng Trác Nhất Phàm như núi lửa phun trào, sắc mặt đen phảng phất như đáy nồi.

Mà trong lòng Trác Nhất Phàm phẫn nộ, nhưng trong lòng Diệp Huyền lại một trận ung dung.

– Rốt cục cứu ra Hoàng Phủ Tú Minh.

Trải qua nhiều khó khăn như vậy, mình nghĩ tất cả biện pháp biết được tin tức của Hoàng Phủ Tú Minh, mà bây giờ, rốt cục cứu hắn ra.

Ở dưới con mắt mọi người, Trác Nhất Phàm đã đáp ứng mình, coi như lại muốn chơi xấu cũng không có tác dụng.

Hiện tại duy nhất muốn lo lắng, chính là Trác Nhất Phàm này cam lòng thả mình rời đi hay không.

– Trác hội phó quả nhiên nói lời giữ lời, vậy ta liền không dừng lại lâu, cáo từ.

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền chắp tay với Trác Nhất Phàm, tiến lên kéo tay Hoàng Phủ Tú Minh, đồng thời trực tiếp bí mật truyền âm nói:

– Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi không nên phản kháng.

– Hô!

Nói xong lời này, Diệp Huyền thôi thúc lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn trong đầu mình, một luồng lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn vô hình cấp tốc tiến vào thân thể Hoàng Phủ Tú Minh, bao vây phù văn trong đầu hắn chặt chẽ.

– Vô Tương Hồn Quyết, thiên địa phong cấm!

Lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn hóa thành một mảnh hồn lực vô hình, ngăn cách tất cả liên lạc của phù văn cùng ngoại giới.

Hoàng Phủ Tú Minh cảm nhận được trong đầu mình biến hóa, trong lòng nhất thời khiếp sợ.

– Luồng khí tức này, thật là đáng sợ, ta dĩ nhiên không cảm giác được hồn lực phong ấn trong đầu của ta.

Ánh mắt của hắn nhất thời trừng tròn xoe.

Trên thực tế, năm đó sau khi hắn bị Vô Lượng Sơn bắt, không phải là không có cơ hội đào tẩu.

Thế nhưng trong cơ thể hắn bị gieo xuống hồn lực phong ấn, sinh tử đã không bị mình khống chế, vì lẽ đó mấy năm qua, hắn vẫn đang tìm kiếm biện pháp loại bỏ phong ấn.

Chỉ tiếc coi như hồn lực của hắn ở trong bóng tối đột phá đến bát giai, ở trên trình độ Tinh Diễn Thần Quyết cũng có tăng nhanh như gió, nhưng vẫn không cách nào mở ra phong ấn kia.

Phong ấn này đáng sợ, đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Nhưng hôm nay Diệp Huyền dĩ nhiên lập tức liền niêm phong lại phong ấn trong cơ thể mình, điều này để hắn làm sao không khiếp sợ.

Mà càng làm cho hắn khiếp sợ, vẫn là thủ pháp của Diệp Huyền.

– Vô Tương Hồn Quyết? Này không phải hồn quyết nghịch thiên nhất của sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng sao? Sư tôn ngay cả bộ bí tịch này cũng truyền thụ cho hắn?

Những năm này, không ngừng hỏi thăm tin tức của Tiêu Diêu Hồn Hoàng, làm cho Hoàng Phủ Tú Minh đối với sư tôn của mình cực kỳ hiểu rõ.

Sư tôn Tiêu Diêu Hồn Hoàng hồn thuật uy chấn thiên hạ, nắm giữ hai đại hồn quyết nghịch thiên, phân biệt là Vô Tương Hồn Quyết cùng Tinh Diễn Thần Quyết.

Trong đó Vô Tương Hồn Quyết thần bí còn muốn trên Tinh Diễn Thần Quyết, lúc trước sư tôn cho hắn ngọc giản, tuy có Bắc Minh thần công cùng Tinh Diễn Thần Quyết, nhưng không có Vô Tương Hồn Quyết.

Bây giờ Diệp Huyền lại nắm giữ Vô Tương Hồn Quyết, nhất thời để trong lòng Hoàng Phủ Tú Minh khiếp sợ không gì sánh nổi.

– Người này đến tột cùng là ai? Lại để sư tôn truyền thụ hồn quyết nghịch thiên bực này cho hắn?

Hoàng Phủ Tú Minh ở một bên suy đoán khiếp sợ, Diệp Huyền tự nhiên không biết hắn suy nghĩ gì, lợi dụng lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn niêm phong lại Cấm Hồn chi ấn, thanh âm của Diệp Huyền liền vang lên trong tai của Hoàng Phủ Tú Minh.

– Ta đã tạm thời ngăn cách hồn lực phong ấn trong cơ thể ngươi, trong thời gian ngắn, Vô Lượng Sơn không cách nào lợi dụng hồn lực phong ấn này đến khống chế ngươi, chờ chúng ta tìm được địa phương yên ổn, ta sẽ giúp ngươi triệt để mở ra phong ấn này.

Hai người một bên giao lưu, một bên muốn rời khỏi võ đài tái.

Trác Nhất Phàm không nhúc nhích, tựa hồ đã tiếp nhận hiện thực này.

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này…

– Tất cả đứng lại cho ta!

Một tiếng nổ vang cực lớn đột nhiên từ trong phòng quý khách lan truyền ra, chỉ thấy gian phòng ầm ầm nổ bể, từ bên trong bắn ra một bóng người, trong nháy mắt liền đến trước mặt Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh.

– Ta hẳn gọi ngươi là Diệp Huyền hay Huyền Diệp?

Lão giả này híp mắt, âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Huyền cùng Hoàng Phủ Tú Minh, cười nói.

– Là Trường Phong Vũ Đế Hứa Xương Không.

– Nguyên Lão của Vô Lượng Sơn đóng quân ở Hỗn Loạn Chi Thành.

– Hắn làm sao đi ra?

– Ngươi ngu si sao, vừa nãy không nghe thấy Diệp Huyền nói Hoàng Phủ Tú Minh là Vô Lượng Sơn bán cho Đấu Vũ Hội sao.

Nhìn thấy người đến, các khán giả nhất thời phát sinh từng trận náo động.

– Hứa Xương Không!

Ánh mắt của Hoàng Phủ Tú Minh lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn.

Khuôn mặt này, coi như đối phương hóa thành tro hắn cũng biết.

– Hoàng Phủ Tú Minh, ngươi cho rằng ngươi như vậy liền có thể chạy trốn ra bàn tay của Vô Lượng Sơn ta sao?

Trường Phong Vũ Đế cười gằn nhìn Hoàng Phủ Tú Minh, xì cười một tiếng, rồi lại quay đầu nhìn Trác Nhất Phàm, đạm mạc nói:

– Trác hội trưởng, lúc trước Vô Lượng Sơn ta chỉ giao người này cho Đấu Vũ Hội ngươi bảo quản, vì sao ngươi giao hắn cho người khác? Ngươi lại có tư cách gì giao hắn cho người khác?

Kỳ thực, ở trong kế hoạch ban đầu của Trường Phong Vũ Đế cùng Trác Nhất Phàm, Trường Phong Vũ Đế là căn bản không cần đứng ra.

Không ngờ, Trác Nhất Phàm trúng kế sách của Diệp Huyền, để Hoàng Phủ Tú Minh đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền.

Mắt thấy hai người muốn rời khỏi đây, Trường Phong Vũ Đế tự nhiên nhẫn nại không được, thay đổi căn phòng, lập tức xuất hiện ở hiện trường.

Trác Nhất Phàm tự nhiên rõ ràng ý tứ của Trường Phong Vũ Đế, liền nói:

– Trường Phong Vũ Đế, ngươi có chỗ không biết, không phải Trác Nhất Phàm ta muốn giao Hoàng Phủ Tú Minh cho đối phương, thực sự là Diệp Huyền kia hùng hổ doạ người, ta bất đắc dĩ, chỉ có thể đáp ứng đối phương yêu cầu.

– Hùng hổ doạ người?

Trường Phong Vũ Đế cười lạnh một tiếng:

– Nếu không phải ta đúng lúc chạy tới, phạm nhân của Vô Lượng Sơn ta bị ngươi thả ta còn không biết, Đấu Vũ Hội tốt xấu cũng là thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, làm ra chuyện như vậy cũng không xấu hổ sao?

– Chuyện này…

Trác Nhất Phàm cau mày, mặt lộ vẻ giãy dụa, cả người tựa hồ có vẻ vô cùng làm khó.

Trường Phong Vũ Đế hừ lạnh một tiếng:

– Trác Nhất Phàm ngươi bị vướng bởi quy củ của Đấu Vũ Hội, ta cũng không làm khó ngươi, thế nhưng hai người này hôm nay lão phu chắc chắn sẽ không để bọn họ đào tẩu.

Đọc truyện chữ Full