Dưới tán rừng, Mục Trần vẫn đang yên lặng nhìn thân ảnh quen thuộc từ trên cành cây cao, Liễu Mộ Bạch. Hắn vốn không nghĩ sẽ một mình chạm trán 1vs1 với tên này ở ngay đây, xem ra nhóm người của Liễu vực cũng bị đàn ong dữ kia chia cắt, và có vẻ tên nham hiểm này cũng nghe thấy tiếng sáo mỏng manh mà chạy qua đây. Đáng tiếc là vẫn chậm chân chậm tay hơn hắn một chút, chưa kịp đến nơi đã bị Mục Trần nẫng đi hết cả.
Với lời đe dọa ói bảo vật ra của Liễu Mộ Bạch, hắn chỉ cười nhạt, khóe miệng nhếch lên châm chọc.
– Chỗ này cũng không phải Bắc Linh viện, ta nghĩ ngươi hiểu rõ nếu chết trong tay ta, thì chẳng có ai thèm truy cứu, thành ra khuyên ngươi nên hiểu rõ tình hình thực tế một chút. Mà ta thấy tính cách của ngươi cũng không ngu xuẩn như cái loại liều mạng đâm đầu vào chỗ chết nhỉ.
Liễu Mộ Bạch nhìn thấy khóe miệng cười khẩy của Mục Trần, tên kia không hề để ý tới lời nói của mình, đôi mắt vẫn giữ nguyên một vẻ hờ hững chậm rãi nói.
– Huyết Đồ đuổi giết ta còn không sợ, Liễu Mộ Bạch ngươi thì tính là cái gì?
Mục Trần mỉm cười đáp lại.
– Huyết Đồ kia thật ra quá ngu xuẩn, hẳn là không may gặp phải Ngân Giác Long Báo trong Bắc Linh Nguyên phải không? Vận khí của ngươi ta phải nói tốt thật đấy, cái chuyện hi hữu như thế mà cũng gặp được.
Liễu Mộ Bạch khinh khỉnh nói ra hết, giọng điệu mỉa mai. Thật ra sau lúc đó họ cũng đã ở lại điều tra sự việc, dò theo dấu chân của Huyết Đồ mà tìm đến lãnh địa của Ngân Giác Long Báo, tìm thấy vài mảnh quần áo bị rách tan của Huyết Đồ, mới lờ mờ có vài giả thuyết về lý do tại sao Mục Trần có thể đào thoát lại còn giết chết được Huyết Đồ.
– Huyết Đồ là bị Ngân Giác Long Báo giết chết, có liên quan gì tới ngươi chứ? Lấy cái chuyện đó hù dọa ta, ngươi cũng hơi khờ đó.
Liễu Mộ Bạch cười lạnh, chuyện hôm đó bọn người Liễu vực cũng đoán ra 7, 8 phần không khác lắm. Chỉ có điều bọn hắn đều cho rằng việc Ngân Giác Long Báo xuất hiện là ngẫu nhiên, chứ chẳng ai ngờ được nguyên nhân chính là do tên thiếu niên kia giở thủ đoạn tính toán từng bước dẫn Huyết Đồ vào tử lộ.
Mục Trần chỉ mỉm cười, cũng không có ý biện bạch cãi cọ gì với tên lắm điều này, hắn lại càng thích đối thủ tự cho chúng là thông minh.
– Bây giờ ngươi có ngoan ngoãn lấy mấy thứ đó giao ra chưa?
Liễu Mộ Bạch lại vươn tay ra, nhưng lúc này trong lòng bàn tay đã bắt đầu có linh lực dao động lóe ra.
Mục Trần mỉm cười lắc đầu.
“Phốc!”
Ngay tích tắc Mục Trần lắc đầu, Liễu Mộ Bạch phóng người phi thân xuống khỏi nhánh cây, như một đầu ưng từ trên cao sà xuống bắt mồi. Lòng bàn tay linh lực dũng mãnh trào ra, không chút nương tay oanh kích Mục Trần.
Mục Trần đẩy mũi chân vào đám lá khô rậm rạp dưới chân, bất chợt hất mạnh lên trời, lá khô tung tóe khắp nơi, thân hình hắn cũng nhanh chóng lui về phía sau.
“Rào!”
Linh lực đỏ rực bạo dũng phun ra, trực tiếp chấn nát đám lá khô cản trở tầm mắt. Liễu Mộ Bạch thân pháp nhanh như tia chớp, bàn tay quắp lại như vuốt ưng, linh lực đỏ rực tỏa ra dao động nóng cháy, động thái công kích nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trong lồng ngục Mục Trần.
Nhìn thế công tàn nhẫn của Liễu Mộ Bạch, ánh mắt hắn cũng lạnh đi, trên nắm tay trào ra linh lực hắc ám, ngay lúc đó một đạo Sâm La Tử Ấn nhoáng lên liền xuất hiện.
Một quyền tung ra!
Sâm La Tử Ấn trên đầu quyền của Mục Trần bất chợt lóe lên, có linh lực hắc ám bao phủ tràn ngập một dao động bá đạo.
“Chát!”
Quyền ấn của Mục Trần tông thẳng ưng trảo sắc bén của Liễu Mộ Bạch, một tiếng va chạm chát chúa vang lên, mắt thường có thể thấy rõ khí lãng linh lực khuếch tán dữ dội, quét hết những vật thể chung quanh hai người bay đi nơi khác.
Thân hình Mục Trần hơi chấn động, lui về sau vài bước, ánh mắt lạnh lẽo vẫn không quên quan sát Liễu Mộ Bạch, thực lực của tên kia quả nhiên đã tiến vào đến trình độ Linh Luân cảnh a.
– Linh Động cảnh hậu kỳ?
Về phần Liễu Mộ Bạch cũng chấn kinh thốt lên, ánh mắt kinh hãi. Lần trước hắn giao chiến với Liễu Dương ở viện thí bất quá chỉ vừa đến Linh Động cảnh trung kỳ, chưa bao lâu đã có thể đạt tới Linh Động cảnh hậu kỳ. Tốc độ tu luyện của hắn thật nhanh a.
Hơn nữa, càng khiến Liễu Mộ Bạch kinh ngạc hơn nữa là thực lực như thế chính diện ngạnh đấu đối chiêu vẫn chưa thể chiếm thượng phong trước Mục Trần. Chỉ có thực lực Linh Động cảnh hậu kỳ lại có thể cường hãn như vậy, không khỏi khiến người khác kinh ngạc.
– Có bản lĩnh, khó trách luôn khiến ta cảm thấy chán ghét, vốn định sẽ đánh cho ngươi mất hết mặt mũi khi chính thức tranh đoạt danh ngạch Ngũ Đại Viện, bất quá hiện tại ngươi khiến ta ghét cay ghét đắng, thế thì ta không cho ngươi cơ hội đến lúc đó đâu.
Liễu Mộ Bạch giận dữ lẩm bẩm, lại co chân búng ra, linh lực đỏ rực bao bọc cơ thể, áp lực trực tiếp bao phủ đến Mục Trần. Nhìn bộ dáng tên kia có lẽ đang tính toán ra tay sát thủ với Mục Trần ở trong này.
Liễu Mộ Bạch không chút chần chờ, linh lực càng lúc càng mãnh liệt, song chưởng cong lại thành trảo, linh lực đỏ rực cuồn cuộn quấn quanh hai tay, mơ hồ hình thành một đầu hỏa ưng. Thủ trảo và hỏa ưng dung hợp, hung hăng công kích Mục Trần.
Đối diện đòn thế tấn công sắc bén của Liễu Mộ Bạch, Mục Trần không chọn chính diện ngạnh kháng. Thực lực Liễu Mộ Bạch rõ ràng vẫn mạnh hơn hắn một bậc, nếu cứ lao đầu xông lên, thực là khiến cho tên kia toại nguyện.
Mục Trần điểm chân nhảy lùi lại, trong lúc đó những tia hắc ám đột ngột xuất hiện trên mười đầu ngón tay hắn.
Liễu Mộ Bạch theo sát không buông, đòn thế dữ dội ép cho Mục Trần liên tiếp lui sau. Nhìn thấy đối phương không ngừng tránh né, Liễu Mộ Bạch cười gằn:
– Không phải ngươi vẫn tự cao cho mình mạnh sao? Hiện tại như thế nào cứ như thỏ tử tránh né chạy trốn?
Mục Trần vẫn điềm nhiên tránh né, trả lại tên kia một tia cười khiêu khích, nhưng không hề có dự định đối cứng.
– Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!
Khóe mắt Liễu Mộ Bạch sáng lên, thân hình như bay ra giữa không, linh lực hùng hồn tuôn ra dữ dội hơn nữa, trảo biến thành quyền, từ trên cao cách không nện xuống Mục Trần.
– Viêm Ưng Phần!
Một quyền nện xuống, linh lực đỏ rực cuồn cuộn trào ra như ngọn lửa. Quyền phong được ngọn lửa bao lấy, Liễu Mộ Bạch như hóa thành hỏa ưng gào thét lao xuống, bao phủ hết mọi đường lui của Mục Trần.
Những tưởng Mục Trần sẽ hoảng loạn, nhưng hắn bất chợt dừng lại, con ngươi đen láy nhìn thế công cuồng bạo sấn tới, hai bàn tay chớp mắt hợp lại, quát lớn:
– Kết trận!
“Zíu, zíu, zíu…!”
Ngay khi hắn quát lên, không khí trước mặt thoáng dao động một chút, từng luồng linh lực hắc ám như sợi chỉ tuôn ra, quấn quanh tứ chi và thân thể Liễu Mộ Bạch, trói chặt.
Bất thình lình bị trói, khiến thân thể Liễu Mộ Bạch khựng lại cứng ngắc trong chớp mắt. Gương mặt tên kia lại thêm một lần vô cùng kinh hãi:
– Linh trận?
Bất quá chỉ ngạc nhiên chốc lát, liền nhận thấy trói buộc của linh trận có vẻ yếu nhược, cười một tiếng khinh thường:
– Ra chỉ là một cái tiểu linh trận.
“Ầm!”
Linh lực hùng hồn trong cơ thể trào ra mạnh mẽ, trực tiếp chấn nát những tia linh lực hắc ám. Thế công của Liễu Mộ Bạch lại tiếp tục không thay đổi, hung hãn oanh kích Mục Trần, chẳng qua bị tiểu linh trận kia ngăn cản trong tức thời cũng khiến thế công trễ mất một nhịp, khí thế cũng bị giảm hẳn đi.
Lúc này đây, đối mặt đòn thế tấn công không buông của Liễu Mộ Bạch lần thứ hai cuồng bạo áp tới, Mục Trần lại không chọn tránh né nữa, sắc mặt ngưng trọng, sát khí lạnh băng dũng mãnh tiến ra.
Linh lực hắc ám đột ngột bao bọc hai bàn tay Mục Trần, hắn bước tới vài bước, trong hai bàn tay là hai đạo Sâm La Tử Ấn thoắt ẩn thoắt hiện.
– Rốt cục không trốn nữa sao?
Liễu Mộ Bạch thấy thế, ý cười càng đậm, càng khoái trá, sát khí cũng đại thịnh, ánh mắt hung lệ tàn nhẫn, linh lực đỏ rực như hỏa ưng săn mồi, dao động dị thường cuồng bạo nhanh chóng dồn áp lực lên ngực Mục Trần.
– Sâm La Tử Ấn!
Hai bàn tay co lại, rồi tung ra theo tiếng quát đầy khí thế, linh lực trong cơ thể bùng nổ như sóng dữ cuồn cuộn xuất động.
Hai luồng Sâm La Tử Ấn tỏa ra quang mang bá đạo.
Quyền chưởng gào thét vung tới, dưới đôi mắt hung ác mà lạnh lẽo của cả hai người, ầm ầm va chạm với nhau.