TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 54: Đầm hắc độc

“Uỳnh!”

Thanh âm va chạm vang dội đột ngột dưới tán rừng thưa, một cỗ khí lãng linh lực như cuồng phong trùng kích chấn nát mọi thứ vụn vặt trên đất rừng. Đằng kia vài gốc đại thụ cũng run lên bần bật, lá cây rơi xào xạc đầy trời, hai bóng người áp sát nhau đều run lên, lảo đảo bắn ngược ra ngoài.

Mục Trần giậm mạnh bàn chân nhanh chóng lui hơn mười bước, phủ phục một gối xuống đất mới khỏi ngã, hai bàn tay hơi run run, lực phản chấn cường đại khiến cho hắn cảm nhận một cơn đau mơ hồ.

Bất quá tuy song chưởng có đau một chút, nhưng hắn cũng đã mạnh mẽ ngạnh kháng được đòn tấn cống hung ác mãnh liệt của Liễu Mộ Bạch, hẳn nhiên là nhờ hai đạo Sâm La Tử Ấn hiển lộ uy lực.

Từ khi luyện ra được hai đạo Sâm La Tử Ấn, Mục Trần vẫn chưa thể chân chính thi triển hoàn toàn sức công phá của nó, vì hai đối thủ trước mà hắn từng chạm trán: Kỷ Tông và Huyết Đồ, đều là những kẻ có thực lực vượt xa bản thân, dù hắn có sử dụng hai đạo hắc ấn cũng không thù bù lại chênh lệch, chỉ có hiện tại hắn mới chân chính cảm nhận rõ ràng lợi hại của Sâm La Tử Ấn.

Liễu Mộ Bạch tuy cũng có thực lực Linh Luân cảnh, bất quá cũng chỉ mới trình độ sơ kỳ, vẫn hơn Mục Trần khá nhiều, nhưng không quá xa như Huyết Đồ hay Kỷ Tông có linh trận hỗ trợ.

Cũng nhờ nhiều yếu tố như vậy mà uy lực Sâm La Tử Ấn đã có thể bày ra rõ ràng.

So với Mục Trần, sắc mặt Liễu Mộ Bạch xanh mét, nhìn chằm chằm đối thủ, hẳn nhiên là khó tin không thể lý giải nổi tại sao chỉ là một tên Linh Động cảnh hậu kỳ đích lại có thể chơi cứng như vậy. Dù bản thân còn thủ đoạn chưa dùng, nhưng dù sao cũng có thực lực Linh Luân cảnh, mạnh hơn Mục Trần không ít, thế mà rõ ràng không chiếm được thượng phong, thật khó mà tin được.

– Sao thế? Thấy ta nói đúng rồi hả? Vốn nghĩ ta chỉ là một con tép muốn giẫm đạp lúc nào cũng được, nhưng không ngờ thực tế lại không như tưởng tượng hay sao?

Mục Trần nhìn nét mặt xanh mét của Liễu Mộ Bạch, không khỏi cười nói trào phúng.

Liễu Mộ Bạch nghiến răng nổi giận, trên trán gân xanh hằn lên kín mít, chợt hắn hít sâu một hơi, đè nén phẫn nộ trong lòng, ánh mắt trở nên bình tĩnh khác lạ, trong thanh âm mang theo sự lạnh lẽo đáng sợ:

– Ngươi đúng là vượt ngoài dự kiến của ta, bất quá chỉ như vậy đã nghĩ rằng có thể đắc ý càn rỡ trước mặt ta thì còn quá sớm.

Linh lực đỏ rực trên cơ thể Liễu Mộ Bạch lại lần nữa tuôn ra ào ạt, lần này tràn ngập hung bạo và dày đặc sát khí.

Hiển nhiên, Liễu Mộ Bạch đã bị Mục Trần kích tướng lộ ra sát khí chân chính.

Tên kia đã quyết định, hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải giải quyết triệt để kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng ngay tại đây.

Mục Trần nhìn thấy, hai mắt cũng nheo lại ra vẻ nguy hiệm, khóe miệng mỉm cười lạnh lẽo. Tuy hiện tại đối phó tên kia cũng có chút phiền phức, nhưng nếu hắn không có ý muốn buông tha, vậy thì cũng không cần cho hắn một kết cục tốt.

Dưới bóng cây, hai người đối mắt nhìn nhau, sắc bén lạnh lẽo như lưỡi đao, lá cây xào xạc rơi xuống, không khí vô cùng căng thẳng.

“Rắc rắc.”

Bất quá, chính ngay lúc không khí như cung giương hết cỡ, một tiếng động nhỏ từ trong rừng truyền ra phá vỡ khí thế cả hai, đông cứng trái tim hai người.

“Thịch thịch thịch….”

Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng hơn mười bóng người đột ngột xuất hiện từ phía tiếng động trong rừng đó, từ phía sau Liễu Mộ Bạch tiến lại.

– Thiếu chủ, rốt cục tìm được ngươi!

Mục Trần nhìn mấy người vừa tới, chân mày nhíu lại, bọn họ đều là nhân mã Liễu vực.

Liễu Mộ Bạch đang lo lắng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Mục Trần châm chọc:

– Xem ra vận may của ngươi đã tận rồi a.

– Cũng chưa chắc….

Mục Trần nghe vậy, khoanh tay cười khẩy, liếc mắt nhìn xa xa phía sau, hắn cũng thấy vài bóng người quen thuộc đang phóng nhanh tới, đúng là mấy người của Đoạn Vĩ.

Nhân mã Liễu vực và nhóm người Đoạn Vĩ hiển nhiên đều nhận ra động tĩnh giao chiến bên này, mới cấp tốc chạy lại đây. Hai đoàn người nhìn thấy nhau đều biến sắc, vội vàng vây quanh chủ nhân của mình bảo vệ, đưa mắt cảnh giác hằm hè quan sát đối phương.

Mục Trần lắc đầu, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng đi. Hiện tại hai bên đều người đông thế mạnh, không có cơ hội đơn đả độc đấu nữa, còn nếu mà bộc phát giao tranh quy mô này, e rằng sẽ dẫn tới không ít linh thú hung hãn của Hắc Minh Uyên, lúc đó thì cả hai đều gặp phải đại phiền toái.

Liễu Mộ Bạch hiển nhiên cũng rõ ràng việc đó, không cam lòng nhưng cũng đành chịu, nhếch mép cười:

– Lại nhặt được cái mạng nhỏ, vận khí không tệ.

– Mồm miệng lợi hại thì có ích gì, chừng nào có thể triệt để đè bẹp ta dưới chân, thì hẳn khua môi múa mép chưa muộn đâu.

Mục Trần sắc mặt bình thản đáp lời.

– Sẽ có lúc đó. Ta rất mong chờ nhìn gương mặt ngươi khi đó, để xem có còn giữ được cái vẻ mặt này hay không.

Liễu Mộ Bạch nhìn Mục Trần một hồi, không nhiều lời vô nghĩa nữa, vung tay dẫn đám người Liễu vực tiến vào rừng rậm.

Đoạn Vĩ nhìn đoàn người Liễu Mộ Bạch đã đi xa, cũng thở phào, quay sang hỏi thăm Mục Trần:

– Thiếu chủ, ngươi không sao chứ?

Mục Trần cười lắc đầu, con ngươi đen láy nhuộm một chút khí lạnh nhìn bóng dáng Liễu Mộ Bạch đằng xa. Lát sau mới quay đầu dẫn mọi người đi theo hướng ngược lại.

– Chúng ta cũng đi thôi, nhanh chóng hợp lại với phụ thân.

……………

Một đầm lầy khá rộng đen thui như mực, phía trên nó là một màn sương độc dinh dính ướt át. Sương độc chỗ này đặc biệt dày hơn nơi khác, nếu có ai đó can đảm xông vào, e rằng ngay cả thực lực Linh Luân cảnh cũng khó cầm cự được lâu.

Trên mặt nước của đầm lầy, thỉnh thoảng có những bong bóng khí vỡ ra, độc khí thản nhiên bốc lên, mặt nước lại có bùn đen cuồn cuộn, bùn đen lắng xuống, những đôi mắt dã thú hung tàn đỏ ngầu quét nhìn chung quanh.

Gần phía đầm lầy đó có một nhóm người mặt mày ủ dột lo âu, người đi đầu chính là Mục Phong. Hiện tại lão đang cau mày quan sát đầm lầy đen vô tận không thấy cuối trước mặt.

– Vực chủ, đầm hắc độc này rất khó vượt qua, trên không đầy sương độc căn bản không thể xông qua, nhưng nếu đi theo mặt nước đầm lầy thì e rằng ít ai sống sót qua những đợt công kích của lũ Hắc Độc Ngạc rình rập trong đó.

Bên cạnh Mục Phong, một thành chủ Mục vực đau khổ than thở.

– Có tìm được đường khác để tiến sâu vào Hắc Minh Uyên không?

Chu Dã cau mày dò hỏi.

– Có lẽ là có, nhưng nếu vậy cần mở rộng khoảng cách thăm dò, tiêu hao thời gian như thế sợ rằng chúng ta sẽ bị bọn Liễu vực bỏ xa mất.

Một người trả lời.

– Bọn người kia chuẩn bị thật chu đáo a!

Chu Dã cắn chặt răng, Liễu vực hiển nhiên đã sớm điều tra rõ địa hình Hắc Minh Uyên, nói không chừng hiện tại họ cũng không đi đường này, mà tìm những đường khác dễ đi hơn để tiếp tục đi sâu vào Hắc Minh Uyên.

Mục Phong cũng là thở dài một hơi, sau đó hỏi:

– Có tin tức bên nhóm tiểu Mục không?

– Vẫn chưa có, hay là để ta dẫn người đi tìm?

Chu Dã nói.

Mục Phong nghĩ nghĩ, vừa muốn nói chuyện, thần sắc khẽ động, cười nói:

– Không cần, ta nói rồi, tiểu tử kia khó ai có thể sánh bằng.

Nói xong, lão nhìn về một phía trong rừng, chỉ thấy cây cối nơi đó hơi xao động, mười mấy bóng người nhưng như thỏ nhảy ra, đang tiến về bên này, dẫn đầu là một thiếu niên khôi ngô, đúng là Mục Trần.

– Tía!

Mục Trần nhìn thấy đám người gần đầm lầy rốt cuộc cũng nở nụ cười vui vẻ, gian nan rồi cũng gặp lại được nhau.

– Không sao chứ?

Mục Phong vui vẻ hỏi han con trai.

Mục Trần lắc đầu, tiến đến gần, đưa mắt nhìn vào đầm lầy mênh mông, ra vẻ trêu tức:

– Tía à, xem ra lão gặp phiền toái lớn a.

Hẳn nhiên khốn cảnh thế này bất cứ ai cũng có thể nhìn ra Mục Phong chưa có cách nào giải quyết.

Mục Phong cả giận trừng mắt, nhưng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Lão và Chu Dã dùng thực lực Thần Phách cảnh có thể miễn cưỡng xuyên qua đầm lầy, nhưng tùy tùng còn lại thì thật không có biện pháp.

– Cứ tiếp tục ngồi đây, e rằng Cửu U tước sẽ bị Liễu vực chiếm mất.

Chu Dã cũng cười khổ.

– Chu thúc, yên tâm đi, Cửu U tước ta nghĩ không dễ bắt vậy đâu.

Mục Trần trấn an lão, tuy hắn vẫn chưa thấy Cửu U tước, nhưng với lượng tin tức ít ỏi mà bộ hài cốt kia ghi lại, có lẽ Cửu U tước cũng không đơn giản.

– Hơn nữa cái chuyện đi xuyên qua đầm hắc độc này, cũng không phải là vô kế khả thi.

Mục Trần chậm rãi đảo mắt qua đầm lầy đầy kịch độc, mỉm cười thản nhiên nói.

– Nói chi rứa ku?

Nghe hắn nói lời ngạo mạn, Mục Phong, Chu Dã và mấy vị thành chủ đều cả kinh, ánh mắt nghi ngờ nhìn Mục Trần. Cái tên thiếu niên đó chỉ nhàn nhã phủi tay, thần thái thanh nhàn.

– Ngươi có biện pháp?

Mục Trần nhìn thần sắc vội vàng của đám người, cười khinh khỉnh gật đầu. Trong Linh Lộ, nhiều khu vực so với cái đầm lầy hắc độc này còn hung hiểm hơn nhiều a…..

Đọc truyện chữ Full