TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Chúa Tể
Chương 1327: Thống Lĩnh Viêm ma Tộc

Hừng hực!

Trong rừng rậm hoang vu héo úa, chợt có âm thanh nặng nề vang lên, hắc sắc hoả diễm như gió lốc cuộn trào, đốt từng mảng núi rừng thành tro bụi.

Bất quá, hắc sắc hoả diễm cũng không thiêu đốt được bao lâu, sau đó từ từ bị dập tắt.

xào xạc.

Trong mảnh rừng cháy đen, một thân ảnh chậm rãi đi ra, thân ảnh này chính là Mục trần, lúc này khuôn mặt hắn không cảm xúc, cúi đầu nhìn bàn tay có chút bị cháy đen, linh lực trong cơ thể khởi động, vết cháy đen nhanh chóng biến mất, thương tích trên bàn tay cũng phục hồi với tốc độ kinh người.

Mà lúc này, phía sau hắn, mơ hồ có thể thấy 2 đôi đầu gối đang quỳ xuống đất, đầu của bọn chúng vô lực gục xuống,sự sống của chúng dần dần biến mất,mà hắc sắc hoả diễm thiêu đốt trên đầu cũng theo đó mà vụt tắt theo.

Trong mắt của bọn chúng vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi khó tin.

Hiển nhiên bọn chúng chưa từng nghĩ tới, một tên thượng vị địa chí tôn con con lại có thực lực kinh khủng như thế.

“Quả nhiên là các nàng”

Mục trần cũng lười nhìn 2 thi thể lạnh như băng kia, hắn ngẩng đầu nhìn về một phía khác trong rừng núi, khẽ nhíu mày.

Trận chiến lúc trước cũng chẳng có bao nhiêu kịch tính, hiện giờ MỤc trần mặc dù chỉ là thượng vị địa chí tôn, nhưng thực lực của thắn đã vượt xa đại viên mãn bình thường, mà 2 tên cường giả viêm ma tộc này cũng chỉ vừa mới đạt tới tầng thứ đại viên mãn mà thôi, cho nên gặp phải Mục trần đúng là tự tìm đường chết.

Bất quá, theo tin tức mà 2 tên Viêm ma tộc nói trước khi chết, Mục Trần cũng đã biết được 2 nữ nhản trong miệng bọn chúng là ai.

Đúng như hắn đoán, 2 nữ nhân kia chính là Thanh Sương và Thanh Linh của Phù Đồ cổ tộc, dù sao những người tiến vào tầng này mà lại là con gái, trừ các nàng ra sợ cũng chẳng có ai khác.

Có lẽ 2 người bọn họ đã đụng phải thủ lĩnh của đám viêm ma tộc này, mặc dù tạm thời Mục Trần cũng không rõ thực lực của tên thủ lĩnh kia, nhưng có thể ép cho thanh sương chật vật như vậy, hiển nhiên cũng là một vị có thể so sánh với cường giả đứng đầu đại viên mãn.

Mục trần xa xăm nhìn hướng kia, hơi trầm ngâm một chút, hắn hiển nhiên cũng đang do dự có nên đi trợ giúp hay không, dù sao, hắn cũng không có nhiều hảo cảm với người của Phù Đồ cổ tộc.

Mặc dù mẫu thân của hắn xuất thân từ nhất mạch( 1 chi trong dòng họ, gia tộc) của Thanh Sương,nhưng những năm này bọn họ cũng chỉ ngồi nhìn mẫu thân mình bị nhốt mà không có cử động gì, điều này cũng đủ để khiến Mục trần có oán khí trong lòng.

Mục Trần trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng bĩu môi, nhún chân một cái liền bay vọt lên như đại bằng, hướng về phía kia bay đi.

Tuy hắn có oán khí với phù đò cổ tộc, nhưng dù thế nào đi nữa, lúc trước khi hắn gặp phiền phức, thanh sương cũng có ý trợ giúp, chỉ cần điều này thôi cũng đủ để Mục Trần không thể khoanh tay làm ngơ được.

Oán khí của hắn với Phù Đồ cổ tộc cũng không cần lây sang những người không liên quan, nếu thật sư như vậy thì Mục Trần hắn cũng quá hẹp hòi đi.

Đoành!

Một đạo hắc sắc hoả diễm quyền quang giáng từ trên trời xuống như thiên thạch, uy năng kinh khủng khiến không gian vỡ vụn, mang đến khí tức huỷ diệt.

Thanh sương có chút chật vật nắm lấy cổ tay thanh linh, linh quang trên cơ thể mềm mại bộc phát, trong nháy mắt tốc độ tăng vọt.

vù!

Hoả diễm quyền quang từ phía sau giáng xuống, đánh lên trên một ngọn núi, dường như chỉ trong khoảnh khắc, ngọn núi kia bị đánh cho nổ tan tành, vô số tảng đá khổng lồ trực tiếp bị hoả diễm thiêu đốt thành tro bụi.

Khi thanh sương thấy sức phá hoại kinh khủng của quyền quang thì khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.

“Haha, hai mĩ nhản, cần gì phải phí sức như thế? Ngoan ngoãn ngả vào tay bản thống lĩnh, để cho ta thưởng thức mùi vị nữ nhân của đại thiên thế giới rốt cục thế nào”, đằng sau, chợt có tiếng cười như điên vang lên.

ở nơi đó, có một đạo hắc sắc hoả diễm lao tới, bên trong hoả diễm có một tên nam tử thân hình to lớn, tóc của hắn cũng có hắc sắc hoả diễm rực cháy, trên khuôn mặt còn in rõ từng đường hoa văn hoả diễm.

Lúc này hắn đang lộ vẻ dâm tà nhìn chằm chằm vào 2 thân ảnh xinh đẹp đang chạy thục mạng phía trước, khẽ liếm môi một cái, ánh mắt dâng lên vẻ thèm thuồng.

“Thanh sương tỷ, tỷ đừng quan tâm đến ta, mau đi đi!”

Cảm nhận dao động nóng cháy phía sau, sắc mặt thanh linh trắng bệch nói, lúc trước khi các nàng đi tới khu vực này, lại cực kỳ xui xẻo gặp đám cường giả viêm ma tộc, Thanh Sương không kịp đề phòng bị đánh thương, khiến các nàng chỉ có thể chạy trốn đi.

nhưng thực lực của cường giả viêm ma tộc đằng sau cũng cực kỳ mạnh mẽ, cho dù Thanh Sương lúc toàn thịnh cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại mà thôi, huống chi giờ nàng lại bị thương, còn phải đem theo gánh nặng như Thanh Linh, dĩ nhiên tình cảnh trở nên vô cùng hiểm nghèo.

“không được!”

Thanh sương khẽ cắn răng, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của tên viêm ma tộc phía sau hung ác cùng dâm tà ra sao, nếu thanh linh rơi vào tay hắn, sợ rằng có thể chết cũng sẽ là giải thoát.

“Muội đi trước, ta sẽ dụ hắn!”. Ánh mắt thanh sương lạnh dần, cắn răng nói.

“Thanh sương tỷ, hiện giờ tỷ không phải là đối thủ của hắn đâu!”. Thanh linh vội la lên.

‘Nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó cả 2 người đều bị bắt”. Thanh sương giận dữ nói.

Thanh linh cắn môi, đôi mắt dần trở nên ướt át, sau đó gật mạnh đầu, thân thể mềm mại bay vọt tới một hướng khác.

Còn thanh sương lại dừng lại, xoay người, khuôn mặt đầy sự lạnh lẽo nhìn cường giả viêm ma tộc đang đuổi theo.

“haha, xả thân cửu người sao? Thật là cảm động quá.”. Cường giả viêm ma tộc cũng chậm dần lại, hài hước nhìn thanh sương, sau đó ánh mắt thèm thuồng lướt qua thân thể mềm mại đầy đặn của nàng.

“mà thô, cứ bắt cực phẩm này lại hưởng thụ trước cũng tốt”. Cường giả viêm ma tộc liếm môi một cái, cười híp mắt nói.

Trong đôi mắt đẹp của Thanh Sương nổi lên hàn khí nồng đậm, nàng nắm chặt tay, một thanh trường kiếm màu xanh nhạt xuất hiện, trên thân kiếm phát ra hàn khí cực kỳ lạnh lẽo, khiến cả không khí đều đông cứng.

Thanh trường kiếm này giống như được làm bằng băng giá, khi nó xuất hiện, ánh sáng băng lam tràn ngập ra, dường như biến cả mảnh thiên địa này thành một thế giới băng giá.

Uy năng như thế, rõ ràng đây là một đạo cao cấp thánh vật chân chính.

Thống lĩnh viêm ma tộc thấy vậy, ánh mắt cũng ngưng lại, chợt lặng lẽ cười một tiếng, nâng bàn tay lên, hắc sắc hoả diễm ngưng tụ trong lòng bàn tay, chớp mắt liền biến thành một hạt châu hắc sắc hoả diễm.

Trên hạt châu này tản ra nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng, hơn nữa dường như sự nóng bỏng của nó còn có thể dẫn động tà hoả sâu trong nội tâm con người, nếu chìm lâu trong đó, tâm trí cũng sẽ bị lạc.

Hạt châu hoả diễm này cũng không phải vật tầm thường.

Hống.

Thân hình thống lĩnh viêm ma tộc vọt lên, đồng thời hạt châu hoả diễm kia cũng bắn ra vô số hắc sắc hoả diễm cự xà, T R U Y E N F U L L. V N] trong miệng khổng lồ của cự xà ngưng tụ hắc sắc hoả diễm nóng chảy như nham tương, vọt về phía thanh sương vô cùng hung hãn.

Khuôn mặt thanh sương lạnh lẽo, trường kiếm trẽn tay đột nhiên rung lên, chỉ thấy hàn khí ùn ùn tụ đến, ngắn ngủi vài hơi thở, đúng lúc cự xà sắp đánh tới thì ngưng tụ thành băng lao (nhà tù băng), đóng băng tất cả cự xà vào trong đó.

“hắc hắc”

khi thống lĩnh viêm ma tộc thấy cảnh này, chợt cười xảo quyệtmột tiếng, bành!

lúc này hoả diễm cự xà điên cuồng nổ tung ra, hắc sắc hoả diễm lan tràn tứ tung,trong chốc lát phá huỷ hoàn toàn thế giới băng giá của thanh sương.

phụt!

Thanh sương phun ra một ngụm máu, trước đó nàng vốn bị trọng thương, hiện giờ lại dính phải thủ đoạn âm hiểm của tên thống lĩnh viêm ma tộc này nữa, hiển nhiên thương thế càng thêm nặng, linh lực trong cơ thể rung chuyển, khiến thân thể nàng đau nhói.

“haha! Mỹ nhân, rơi vào tay ta rồi!”

Thống lĩnh viêm ma tộc ngửa mặt lên trời cười to, thân hình vừa động liền xuất hiện trước mặt thanh sương, bàn tay định tóm lấy chiếc cổ thon dài trắng nõn của nàng.

Xa xa, thanh linh thấy cảnh này, nhất thời ánh mắt trờ nên tuyệt vọng. Ngược lại, ánh mắt thanh sương không có bao nhiêu dao động, nàng

nhìn thống lĩnh viêm ma tộc bước đến, trong mắt thoáng hiện vẻ quyết liệt, bàn tay đột nhiên kết ấn, lúc này linh lực trong cơ thể lập tức chấn động điên cuồng.

Nàng lại định tự bạo!

“Thanh sương tỷ!”. Nơi xa xa, thanh linh cảm nhận linh lực cuồng bạo trong thiên địa, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy hét lên.

“tiện nhân!”

Sắc mặt thống lĩnh viêm ma tộc kịch biến, chợt cắn răng một cái, thân hình lùi ra xa.

Bất quá,nháy mắt trong lúc hắn định rời đi, có 2 thân ảnh chợt quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, linh lực mênh mông hội tụ trên nắm đấm ẩn chứa ánh sáng thuỷ tinh, vô cùng hung hãn đánh lên ngực thống lĩnh viêm ma tộc.

Công kích quá bất ngờ, thống lĩnh viêm ma tộc cũng vội vàng giơ tay đỡ, trên tay có hắc sắc hoả diễm hừng hực thiêu đốt, dường như muốn bức đối phương lui.

Nhưng mà, 2 thân ảnh này cũng không để ý tới hắc sắc hoả diễm bá đạo này chút nào, nắm đấm thuỷ tinh nặng nề đánh lên 2 tay của thống lĩnh viêm ma tộc.

âm!

Thanh âm ầm ầm vang dội, thân thể của thống lĩnh viêm ma tộc rung lên, lập tức chật vật bắn ra ngoài, bất quá, điều khiến hắn khiếp sợ cũng không phải sức mạnh của 2 thân ảnh này, mà là trên bàn tay của hắn lại có một loại ánh sáng thuỷ linh lan tràn ra, ánh sáng thuỷ tinh lướt qua, ngay cả hắc sắc hoả diễm của hắn cũng nhanh chóng ảm đạm.

Tựa như dã bị phong ấn.

“là cái gì?!”

Thống lĩnh viêm ma tộc hoảng sợ thất thanh, thân thể chợt lùi lại, điên cuồng thúc giục sức mạnh trong cơ thể, xua tan ánh sáng thuỷ tinh quỉ dị.

Trong lúc thống lĩnh viêm ma tộc lui lại,lại có một thân ảnh thoáng hiện ra trước mặt thanh sương, hắn nhìn Thanh Sương lúc này linh lực trong cơ thể bạo động, nhíu mày một cái, vỗ một chưởng lên ngực nàng.

ánh sáng thuỷ tinh phát ra, truyền vào cơ thể thanh sương một chút lực phong ấn, lập tức tạm thời phong ấn linh lực bạo động trong cơ thể nàng.

Linh lực dần dần bình ổn trở lại, thanh sương từ từ mở 2 mắt, sau đó một thân ảnh trẻ tuổi tuấn dật quen thuộc hiện lên trong mắt nàng.

Nàng kinh ngạc, đang định nói chuyện thì 2 mắt tối sầm, lập tức ngất xỉu đi.

Khi nàng sắp sửa ngã xuống, Mục Trần đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon mềm mại của nàng, hắn nhìn cô gái hôn mê trong tay, nhất thời bất đắc dĩ nhíu mày một cái.

“Tạp chủng nơi nào, dám phá hỏng chuyện tốt của bản thống lĩnh?”

Lúc Mục Trần ôm thanh sương trong tay, chợt có một tiếng gầm gừ cực kỳ giận dữ từ phía sau truyền tới.

Đọc truyện chữ Full