Tôi được Hạ Lẫm cùng Tiết Xán bảo hộ ở sau lưng, trong lòng chỉ ngập tràn sự tự trách!
Đều là bởi vì tôi sai lầm, Tiết Xán cùng Hạ Lẫm mới lâm vào nguy khốn tới mức này!
Tôi cắn môi, rất nhanh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
“Tiết Xán, Hạ Lẫm, hai người chờ một chút.” Tôi vọng lên phía trước gọi, 2 người họ không nghĩ tới tôi đột nhiên sẽ nói chuyện với bọn họ, đều sửng sốt quay đầu, thừa dịp này, tôi khẽ cong eo, cả người nhảy ra khỏi cánh lưng đang bảo vệ tôi của 2 người họ.
“An Tố!”
Tiết Xán đến cùng vẫn là người hiểu rõ tôi nhất trên đời này, anh lập tức nhận ra tôi muốn làm gì, quát to một tiếng.
Chẳng cần quay đầu lại nhìn Tiết Xán, cũng có thể từ trong giọng nói của anh mà nghe ra sự phẫn nộ, thế nhưng lúc này đây tôi không để ý được nhiều như thế, chỉ cố gắng nhịn sự đau đớn toàn thân, chạy thật nhanh tới phía trước.
Theo động tác của tôi, Ninh Uyển Uyển rất nhanh cũng không còn bận tâm 2 người kia, nhanh chóng chuyển hướng về phía tôi mà áp sát.
Thấy thế, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt, kế hoạch của tôi thành công.
Tôi làm như vậy, chỉ vì muốn bảo vệ Tiết Xán cùng Hạ Lẫm an toàn. Tôi biết người Ninh Uyển Uyển hận chỉ có tôi, cô ta hận tôi cướp đi Tiết Xán, hận tôi cướp đi anh trai của cô, càng thêm hận tôi hủy đi dung nhan mà cô luôn tự hào. Cho nên từ đầu tới đuôi mục tiêu của ả, chỉ có tôi. Chỉ cần tôi rời khỏi nhóm Tiết Xán, bọn họ liền căn bản sẽ không bị bất kỳ nguy hiểm nào.
“An Tố, chết tiệt em quay lại đây ngay!”
Tiết Xán tiếng hét tức còn vang lên sau lưng, dựa vào người Hạ Lẫm cũng đang tức giận hét lớn
“Chị ơi!”
Nhưng tôi chân bước không ngừng, thậm chí không tiếc nuối quỷ khí nội tại, muốn chạy càng nhanh càng tốt. Chỉ là khi vận linh lực, tôi cảm thấy trong kinh mạch mỗi một chỗ đều giống như bị kim đâm lấy, đau đớn vô cùng.
Mặc kệ, chỉ cần cố nén đau đớn, cắn môi chạy về phía trước, bờ môi bị cắn bật máu, sẽ không ai phát hiện ra.
Liều mạng chạy là thế, nhưng Bạo Vũ Lê Hoa Châm thực tế quá lợi hại, chỉ trong nháy mắt, tôi liền bị Ninh Uyển Uyển bắt kịp.
Ninh Uyển Uyển vọt tới phía sau của tôi, một tay bóp lấy cổ tôi, sau lưng Tiết Xán và Hạ Lẫm liều mạng đuổi theo, thế nhưng Ninh Uyển Uyển lúc này bắt được tôi rồi, tự nhiên cũng thèm để tâm những người còn lại, nhón chân, liền mang theo tôi nhảy vào không trung.
“Đừng!”
Văng vẳng bên tai tôi là tiếng Tiết Xán gào to, lần đầu tiên tôi nghe được tiếng hét đau thấu tim gan của anh như vậy, nước mắt của tôi vô thức ngăn không được chảy xuống, tôi đành nhắm lại nuốt hết vào trong.
Ninh Uyển Uyển hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng của Tiết Xán, sắc mặt càng vặn vẹo, một tay túm lấy khuôn mặt của tôi, kề sát tai tôi, gằn từng tiếng đầy ác độc: “An Tố, sao không mở mắt ra? Tranh thủ thời gian ngắm nhìn Tiết Xán đi chứ, nói không chừng, đây là lần cuối cùng ngươi được nhìn thấy chàng đấy!”
Tôi cắn chặt môi, không đáp lời, Ninh Uyển Uyển mau chóng đưa tôi đi khuất.
Ninh Uyển Uyển mang theo tôi chạy thẳng một lèo, cuối cùng đưa tôi đến một bãi đất trống ở chân núi phía sau căn cứ của Hạ Gia, thẳng tay ném luôn tôi từ trên không xuống dưới đất.
Tôi bây giờ không có linh lực hộ thể, cả người nặng nề mà bị ném như thế, chỉ cảm thấy chân cùng cánh tay như gãy xương vụn vỡ, toàn thân trên dưới đều đau giống như muốn vỡ ra. Thế nhưng còn chưa kịp dùng hơi tàn để rên đau đớn, Ninh Uyển Uyển liền rơi xuống bên cạnh tôi, co chân đạp một cái lên chỗ xương tôi bị gãy.
“A!”
Mặc dù tôi rất không muốn trước mặt cô ta lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng lúc thực sự quá đau, cả khuôn mặt nhăn lại, sắc mặt trắng không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
“Thế nào, An Tố, cái cảm giác đau đớn này không dễ chịu gì nhỉ?” Trông thấy bộ dạng yếu ớt của tôi, Ninh Uyển Uyển dường như vô cùng sung sướng và thoải mái, mặt mũi dữ tợn cười nói với tôi, “Nói cho ngươi biết, trước kia ngươi đem mặt của ta ném vào axit, so với dăm ba cái đau đớn này của ngươi, phải gấp trăm vạn lần, ngươi có biết không?”
Tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Uyển Uyển, đáp lại: “Nhưng cô đừng quên, axit đó, là cô chuẩn bị cho tôi. Gậy ông đập lưng ông, có gì ghê gớm đâu?”
Thấy tôi còn lớn giọng khiêu khích, Ninh Uyển Uyển mắt hằn thù hận, đưa chân dẫm thẳng lên chỗ xương bị gãy của tôi, chỉ nghe được xoạt xoạt mấy tiếng, hiển nhiên xương cốt của tôi đã biến thành mảnh vỡ, nát trong máu thịt.
“An Tố”. Ninh Uyển Uyển trầm giọng, cả người cúi người xuống, sự lạnh lùng thổi sát tới mặt tôi, khiến tôi rùng mình, “Ta ghét nhất chính là cái miệng ngu ngốc của ngươi lúc nào cũng mạnh mồm, lúc nào cũng có thể nói được, ta thật hiếu kì, nếu như ta đem cổ họng của ngươi xé nát rồi, ngươi còn tiếp tục nói chuyện kiểu gì?”
Vừa nói cô ta vừa giơ mấy đầu ngón tay ép về phía cổ họng của tôi.
Tôi nhìn móng tay thon dài của Ninh Uyển Uyển đánh nail đỏ chót, ngón tay rơi xuống cổ tôi, liền có chút run rẩy.
Lời cô ta nói ra, e là không phải chỉ dọa dẫm. Xem cách cô ta thù hận tôi, không chỉ là hủy cổ họng của tôi, nếu có đem cả người tôi xé thành mảnh nhỏ, cũng không thấy lạ.
Dường như nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, Ninh Uyển Uyển cũng không vội hành động, chỉ dùng ngón tay của mình chậm rãi đưa từ cổ họng tới miệng của tôi mà xoay tròn, như đang chơi đồ hàng, cho tới khi nhìn thấy toàn thân tôi đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cô ta mới hài lòng cười ha ha một tiếng, buông cổ họng của tôi ra.
“Yên tâm đi An Tố, nhìn ngươi bị dọa như vậy, ta sẽ không xé nát cổ họng của ngươi ra bây giờ đâu. Xé rồi, làm sao có thể nghe tiếng ngươi tự mình xin ta tha thứ được nữa?”
Dứt lời, liền sút thêm một cước vào lồng ngực tôi, giờ đây tôi, toàn thân đau đến mức thở hồng hộc, nhưng tôi vẫn là mím chặt môi, ngẩng đầu cô ả, cười lạnh nói: “Cô phải chăng đang ảo tưởng? Làm sao có chuyện tôi đi cầu xin cô?”
“Có chắc không?” Lần này Ninh Uyển Uyển lại không thèm tức giận khi nghe thấy những lời cứng rắn của tôi, chỉ nhíu mày, lộ ra một nụ cười bỡn cợt, nụ cười này, nhìn bên trái gương mặt thì mười phần xinh đẹp động lòng người, nhưng ngó sang bên phải lại như ác ma khiến người ta run sợ, “Ta đương nhiên biết ta có làm gì ngươi, ngươi cũng sẽ không cầu xin tha thứ, nhưng nếu như tôi làm gì người khác thì sao nhỉ?”
Tôi bỗng nhiên kịp hiểu ra, mặt cắt không còn một giọt máu, bật thốt lên: “Ninh Uyển Uyển ngươi dám!”
“Ừ sao ta không dám?” Ả ta cười lạnh nhìn tôi, bỗng dưng phủi tay, tôi liền thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện thật nhiều sương trắng, sương trắng ngưng tụ thành hình, cuối cùng biến thành một chậu nước, trong mặt nước không ngừng lưu chuyển, cuối cùng trông như một màn hình TV, chầm chậm hiện ra hình ảnh.
Nhìn thấy hình ảnh trên mặt nước đó, mặt tôi tím đen lại, rốt cục không thể nhịn được nữa, hét to: “Ninh Uyển Uyển, ả đàn bà này, tôi muốn giết cô!”