Trên màn hình hiện ra cảnh tượng đông nghịt người. Tôi liền nhận ra họ toàn bộ đều là người Hạ Gia, có dòng chính, cũng có chi thứ.
Bọn họ đều đang quỳ, hầu như ai cũng thương tích đầy mình, rất nhanh tôi nhìn thấy hình bóng mảnh mai thiếu niên thanh tú của Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm tất nhiên không bao giờ quỳ, nhưng đứng bên cạnh cậu ấy là một người áo đen, đi qua đá vào trên đầu gối của cậu ấy, liền đó không thể không quỳ xuống.
Mặt tôi trắng bệch.
Điều tôi lo sợ nhất, cuối cùng đã xảy ra. Ninh Gia thừa dịp nhà chúng tôi nội chiến đấu đá, thừa cơ đánh vào, hiển nhiên nhà họ Hạ đang trên thương dưới tích không thể chống đỡ nổi sự đột kích. Địch ở trong tối, chúng tôi ở ngoài sáng, đối phương chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi không có chút chuẩn bị nào. Hiển nhiên toàn bộ người Hạ Gia đều bị Ninh Gia bắt lại.
“Ninh Uyển Uyển! Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Tôi tức giận nhìn cô ta hét lên, “Cô hận tôi, thì hãy cứ chơi tôi thế nào cũng được, sao còn động vào người nhà của tôi?”
“Bởi bọn chúng là người nhà của ngươi, nên ta mới muốn lấy mạng đó!” Thấy bộ dạng tức giận tới mức thở hổn hển của tôi, cô ả ngoác mồm ra cười không ngậm lại được, tay nắm cằm của tôi mà không ngừng vuốt, “Mà này, đừng có nghĩ ta giống như ngươi, ta làm cái gì cũng đều nghĩ cho gia tộc của mình cả. Nếu chỉ vì hận thù ngươi mà hao tổn công sức bắt toàn bộ lũ Hạ gia này thì không có đâu! Bọn ta là đang chờ giết hết lũ Hạ gia các ngươi, khi ấy Ninh Gia mới có thể ung dung kế thừa bảo vật và gia sản của các ngươi. Mặc dù những năm này đám người các ngươi căn bản cũng không có tu vi gì, nhưng là dù sao cũng là ngàn năm huyền học, có thể có bảo vật này kia hữu dụng, Ninh Gia có nó sẽ như hổ thêm cánh, đến lúc đó đối phó Tiết Gia coi như có thêm một phần chắc chắn!”
Thì ra là vậy! Tôi không thể không thừa nhận, mưu hèn kế bẩn và lòng dạ độc địa thâm sâu, cho tới bây giờ tôi vẫn không phải đối thủ của Ninh Uyển Uyển. Ả ta cố ý lợi dụng người của chi thứ tới đối phó dòng chính Hạ gia, đấu cho què quặt rồi Ninh gia họ không cần tốn nhiều sức, ngồi hưởng ngư ông đắc lợi, không những vậy còn giải quyết được người mà ả ta hận nhất – chính là tôi, tiện tay đoạt luôn gia sản Hạ gia để chấn hưng Ninh gia nhà họ.
“Ninh Uyển Uyển, xem ra tôi đánh giá cô hơi thấp.” Tôi tự giễu khóe miệng cười bi phẫn, “lần này xem ra, tôi thua cô thật rồi.
Thua thảm thiết.”
Cô ta sững sờ, “An Tố, ngươi đang nhận thua ta đấy sao?”
Ninh Uyển Uyển nghe thấy, cả người càng thêm hưng phấn, túm tóc tôi, túm mạnh tới nỗi tôi thậm chí có thể cảm giác được vài cọng tóc đã bị giật ra, da đầu máu tươi theo đó mà chảy xuống.
“Hay lắm, An Tố, ta rốt cục cũng tận mắt tận tai nghe ả tiện nhân như ngươi nhận thua ta”. Ninh Uyển Uyển châm chọc mở miệng cười nói, “Nhưng mà chỉ thế thì chưa đủ.”
Dứt lời, Ninh Uyển Uyển kéo xệch tôi trên mặt đất, dí đầu nhìn về phía màn hình nước kia.
“Ninh Nhị”. Ninh Uyển Uyển bỗng nói vào trong màn nước, “đám người nhà họ Hạ kia, tùy ý túm một đứa ra cho ta.”
Một tên quỷ cương thi nghe nhắc tên, lập tức túm một đứa bé từ trong đó kéo ra.
Tôi rất nhanh liền nhận ra, đứa bé đó là một đứa con của dòng chính, tính ra là cháu họ đích của tôi.
“Ninh Uyển Uyển cô muốn làm cái gì?” Tôi có chút phẫn nộ, “Nó chỉ là một đứa bé!”
“Trẻ con thì sao?” Quá hiển nhiên trong mắt ả đàn bà này không để tâm người già trẻ nhỏ, “Ta chỉ biết nó có liên hệ với ngươi, làm hại nó mà tra tấn được ngươi thì có đem chém thành muôn mảnh ta cũng sẽ không có bất kỳ áy náy!”
Cô ta điên rồi, trong lòng tôi hoảng sợ.
Dù tôi vẫn biết cô ta là người đàn bà thủ đọan, trước kia cũng phần nhiều vì kế hoạch của gia tộc, giờ đây là lần đầu tiên thấy được sự ác ma giết người không chớp mắt này.
Xem ra, tôi hủy gương mặt cô ta, là đem một nữ nhân ác độc hoàn toàn biến thành ma quỷ.
Ninh Uyển Uyển nói lời này xong, không thèm để tâm đến biểu cảm của tôi, gấp gáp nói: “Ninh Nhị, đem tay chân của thằng bé cắt bỏ trước, sau đó móc mắt miệng mũi, cuối cùng thì giết chết nó.”
Tôi hoàn toàn sụp đổ, bỏ mặc đau đớn trên người, tiến lên túm lấy gấu quần Ninh Uyển Uyển, rống to: “Ninh Uyển Uyển, ngươi dám động vào đứa bé này!”
Ả ta cúi đầu cười lạnh nhìn tôi, “Thì sao chứ? Ơ kìa An Tố ngươi không đành lòng sao?”
Tôi cắn chặt môi không nói nên lời.
“Nếu như ngươi không đành lòng, đương nhiên ta có cách giúp ngươi cứu nó.” Ninh Uyển Uyển bỗng dưng cúi người xuống, giọng nói đột nhiên trở nên nhu hòa, mang theo vài phần mê hoặc người ta, “Đó chính là… Ngươi bây giờ quỳ ngay xuống đây, dập đầu van xin ta thả nó ra.”
Quả nhiên!
Rõ ràng người nhà họ Hạ với cô ta không thù không oán, cô ta sở dĩ dùng loại phương pháp ghê tởm tra tấn bọn họ, chẳng qua là tra tấn tôi mà thôi.
Tôi nhìn qua màn nước, còn chưa kịp đáp đã nghe thấy đứa bé kia kêu réo khóc thét.
“Đại tiểu thư! Van cầu ngươi, cứu tôi với… Đại tiểu thư… “
Đứa bé này, gặp mặt tôi chẳng được mấy lần, cũng chẳng thân thiết, nhưng nó chẳng qua là một đứa bé vô tội, còn cùng tôi có chung dòng máu, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn nó bị giết hại được?
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Uyển Uyển, cô ả giờ đang hất cằm nhìn tôi, khắp khuôn mặt là vẻ đắc ý, chạm ánh mắt của tôi, liền dịu dàng: “Thế nào An Tố? Ngươi cân nhắc thế nào rồi? Ta cho ngươi hay, ta chẳng có gì phải kiên nhẫn. Đám người họ Hạ này, tùy tiện giết hết còn được, nói gì chỉ là một thằng bé.”
Sau khi nói xong, để chứng minh cho tôi thấy đó không phải lời nói suông, trực tiếp quay vào trong hô: “Ninh Nhị, chúng ta không nói nhảm với bọn chúng nữa, ngươi chặt 2 cái tay của thằng nhóc đó cho ta.”
Ninh Nhị kia không nói hai lời liền nhấc tay vung lên một thanh đại đao, trực tiếp nhìn về phía đứa bé kia.
Vang lên bên tai tôi là tiếng hét đau xé tâm can của thằng nhóc đầy sợ hãi, khiến lòng tôi căng lên cực độ!