Satan thế nhưng đích thân đi cứu người, có thể thấy địa vị của cô gái đó trong lòng anh ta không hề bình thường chút nào, mà Thi Ý lại dám bắt cóc người ta.
“Cô gái đó là ai?” Mạnh Chấn Hoàn hỏi.
“Một nghệ sĩ nhỏ, tên là Ninh Tịch…”
Mạnh Chấn Hoàn nghe xong lập tức ngồi phịch xuống ghế, tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi: “Thôi xong… xong thật rồi…”
“Ba! Chẳng qua chỉ là một nghệ sĩ nhỏ thôi mà! Động đến thì cũng động rồi! Hơn nữa cô ta cũng có làm sao đâu? Sao ba phải căng thẳng thế làm gì? Cùng lắm thì… cùng lắm thì con đi xin lỗi anh Vân là được chứ gì!”
Mạnh Chấn Hoàn giáng cho Mạnh Thi Ý một cái tát: “Mày biết cô ta là ai không? Cô ta là Đường Tịch!!! Là Tiểu sư muội của Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu! Là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Vân Thâm! Không lâu trước đó Vân Thâm còn hạ lệnh, không cho phép bất kì ai được động đến một sợi tóc của cô ta! Trước đây tao đã cảnh cáo mày là người phụ nữ bên cạnh Vân Thâm dù là ai mày cũng không được đụng đến, thế mà mày còn dám động!”
Gã quản lý nhãi nhép nào đó bị Ninh Tịch hành cho kêu cha gọi mẹ: “…”
Bỏ mẹ! Đứa con gái đó hóa ra chính là Đường Tịch trong truyền thuyết…
Mạnh Chấn Hoàn cũng không ngờ rằng mình lại bị chính con gái ruột làm hại.
Mạnh Thi Ý giờ khắc này đã hoàn toàn chết sững ra: “Con làm sao mà biết được cô ta lại là Đường Tịch cơ chứ…”
Thực tế thì, vì câu nói đó của cha cô ta nên cô ta mới càng tức, cộng thêm chuyện Vân Thâm cứu Ninh Tịch ở trường quay khiến cô ta mụ mị đầu óc nên mới không màng đến cảnh cáo của cha mình, nào đâu ngờ rằng sẽ gây ra họa lớn thế này.
“Lão Đại, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải mau chóng tìm ra cách nào đó!” Một thuộc hạ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Một bang phái lâu đời như thế mà chỉ trong một đêm đã đối diện với nguy cơ sụp đổ, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ khủng hoảng.
Mạnh Chấn Hoàn chán nản: “Nếu như là người khác thì có lẽ xin lỗi còn có tác dụng, nhưng bây giờ… ha ha ha… cho dù ta có tự tay giết con gái để tạ tội cũng vô dụng…”
Mạnh Chấn Hoàn ngập ngừng một lúc sau đó nói tiếp: “Mau, bây giờ mấy đứa lập tức phái người đi tìm Lục Đình Kiêu! Người duy nhất có thể cứu chúng ta bây giờ chỉ có tập đoàn Lục Thị mà thôi…”
Bang Thanh Huyền khống chế các thế lực ngầm ở Đế đô và các vùng lân cận lâu năm, mà tập đoàn Lục thị lớn như thế dù ở mặt nào cũng có dính dáng ít nhiều đến bọn họ, quan hệ rắc rối khó gỡ. Nếu như Bang Thanh Huyền bị diệt, vậy có nghĩa là Đế Đô sẽ rơi vào tay các tổ chức khác, Lục thị sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
“Dạ! Em đi ngay!” Một tên thuộc hạ vội vàng rời đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, phía đông mặt trời cũng dần dần nhô lên.
Gã thuộc hạ đi cầu cứu đã trở về.
“Sao rồi? Ngài Lục nói như thế nào?” Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào anh ta.
Vẻ mặt của người đi cầu viện xám xịt: “Ngài Lục… Ngài Lục…”
“Rốt cuộc là như thế nào! Mày nói mau đi!” Mạnh Chấn Hoàn tức giận giục giã.
“Em đi liên lạc với người bên phía ngài Lục, nhưng bên đó lại trả lời em là…”
“Họ nói như thế nào?”
“Nói rằng chúng ta nên cảm thấy may mắn vì người ra tay là Satan, chứ không phải là Lục thị đích thân động thủ!”
“Cái… cái gì cơ!” Ngay cả Mạnh Chấn Hoàn cũng trợn mắt há mồm.
“Tại sao ngay đến cả Lục thị cũng muốn đối phó với chúng ta?”
“Đúng vậy, tại sao lại thế! Satan là vì đàn bà vậy thì Lục Đình Kiêu là sao?”
Trong tiếng tranh chấp một giọng nói yếu ớt vang lên, lại là cái tên quản lý nhãi nhép vừa nãy: “Cái này… lúc nãy em có bảo đi cứu người phụ nữ đó có hai phe đúng không ạ… một phe khác… người dẫn đầu… hình như… trông giông giống Lục tổng…”
“Mày nói cái gì?” Giờ phút này mọi người đều nhìn gã với ánh mắt không thể tin nổi.
Tên quản lý run lẩy bẩy: “Vốn dĩ em cũng không dám tin đâu, em sợ nhận nhầm cho nên em không dám nói linh tinh. Dù sao thì em cũng chưa gặp vị đại nhân vật đó bao giờ, nhưng bên cạnh ngài ấy có một vệ sĩ tên là Thạch Tiêu thì em biết, hôm nay… hình như em nhìn thấy Thạch Tiêu đứng sau lưng người đó…”