“Câm miệng! Mày đừng có mà nói hươu nói vượn!” Mạnh Thi Ý chửi ầm lên.
Vân Thầm và Lục Đình Kiêu mà lại tự mình đi cứu Ninh Tịch sao?
Không chỉ có Mạnh Thi Ý mà ngay cả Mạnh Chấn Hoàn và những nhân vật cấp cao khác trong bang phái đều thấy việc này là không thể nào.
Phải biết, mối quan hệ giữa vân Thâm và tập đoàn Lục thị vô cùng phức tạp, gần đây còn tranh đấu với nhau từ nưóc ngoài cho đến trong nước, đấu đến mức ngươi sống ta chết, nếu mà được trang bị vũ trang thì không khác gì một trận long trời lở đất cả! Sao có thể hòa thuận mà hợp sức lại cùng đi cứu Ninh Tịch được?
Cho dù hiện tại Ninh Tịch đã rút khỏi tổ chức, nhưng tốt xấu gì cũng từng là người bên cạnh vân Thâm, Lục Đình Kiêu không thể không biết chuyện này, thậm chí còn có thể nghi ngờ động cơ mà Ninh Tịch gia nhập Thịnh Thế.
Mạnh Chấn Hoàn nghiêm mắt nhìn tên tên quản lý nhỏ vừa nói kia: “Mày chắc chắn mày không nhìn nhầm đấy chứ?”
Gã quản lý vừa bị Mạnh Thi Ý chỉ thẳng mặt chửi rủa, hơn nữa giờ lại đứng trước ánh mắt hoài nghi của mọi người nên nào dám nói chắc chắn, chỉ yếu ớt nói: “Chuyện này… chuyện này em cũng không chắc lắm.”
Mạnh Thi Ý tỏ vẻ biết thừa là vậy, cô ta lấy điện thoại ra nói: “Chắc chắn là cái thằng ngu này nhìn nhầm rồi! Trong chuyện này tuyệt đối là có hiểu lầm gì đó! Để con liên lạc với Lục cảnh Lễ xem sao!”
Mạnh Thi Ý là người trong làng giải trí nên việc cô ta có số điện thoại của Lục cảnh Lễ cũng là chuyện rất bình thường và Lục cảnh Lễ cũng nắm rất rõ bối cảnh của Mạnh Thi Ý.
Mạnh Chấn Hoàn thấy vậy cũng không cản con gái lại, chuyện này thật quá kì lạ, kể cả ông ta có chết cũng phải chết một cách rõ ràng mới được!
Sau khi nhấn gọi cho Lục cảnh Lễ, Mạnh Thi Ý còn cố tình bật loa lên.
Đầu bên kia reo hơn chục tiêng chuông vẫn không có nguời bắt máy, khi đám người suốt ruột tới tận họng, cuối cùng mới thấy một giọng nói ngái ngủ bắt điện thoại.
“Alo, Nhị thiêu à! Tôi là Mạnh Thi Ý đây! Xin lỗi vì nửa đêm đã quấy rầy anh thế này! vì có chuyện khẩn cấp xảy ra nên tôi sẽ nói thẳng luôn. Bang phái của chúng tôi đêm nay bỗng bị vân Thâm hạ lệnh tấn công, hi vọng phía Lục tổng có thể ra tay viện trợ, mong Nhị thiêu có thể chuyển lời giúp tôi.”
“Mấy năm gần đây Mạnh gia chúng tôi không ít lần đã hợp tác vui vẻ giúp Lục thị rất nhiều việc, tôi tin là Lục tổng nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu! Nêu Lục tổng hiểu lầm gì chúng tôi, chúng tôi có thể giải thích…” Mạnh Thi Ý nhanh chóng nói rõ tình hình.
Bên kia im lặng một hồi, có lẽ vì vừa mới ngủ dậy nên đang cố “tiêu hóa” những gì Mạnh Thi Ý nói.
Từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người nín thở nhìn nhau…
Một lát sau, điện thoại truyền tói giọng của Lục cảnh Lễ.
“Các người bị ngớ ngẩn à? Phái người bắt cóc chị dâu tôi rồi giờ lại muốn anh tôi cứu viện cho các người? Sao các người không lên trời mà ngồi luôn đi?”
Mạnh Thi Ý:
Mạnh Chấn Hoàn:
Tên quản lý nhỏ cùng các nhân vật cấp cao khác:
“Nhị… Nhị thiếu! Anh nói vậy là có ý gì?” Mạnh Thi Ý đần độn hết cả người.
“Ý trên mặt chữ! Tiểu Tịch Tịch là người phụ nữ của anh tôi, là chị dâu tương lai của tôi, hiểu chưa? Nếu không phải nể chút tình cảm mấy năm nay với nhau, anh tôi sám đã tự mình ra tay rồi, làm gì đến lượt để cho người khác thể hiện…” Lục cảnh Lễ lầu bầu chê trách trí thông minh của đối phương, sau đó dập diện thoại.
Cả căn phòng im lặng như tờ.
Trong đầu của đám người Thanh Huyền Bang bây giờ chỉ còn đọng lại câu nói “Ninh Tịch là chị dâu tương lai của Lục cảnh Lễ, là người phụ nữ của Lục Đình Kiêu”.
Tuy không ai tin nổi chuyện này nhưng nêu thật sự là như vậy thì mọi chuyện cũng có thể lí giải được rồi…
Như vậy cũng có nghĩa là, vì sự xúc động tùy hứng của vị Đại tiểu thư nhà họ mà bang Thanh Huyền của bọn họ hôm nay không còn sức xoay chuyển nữa… hoàn toàn xong đời rồi!