Sau khi họp báo của Thịnh Thế kết thúc, tất cả các đoạn clip có liên quan trên mạng đều bị gỡ sạch sẽ. Còn hành động điên cuồng phẫu thuật thành Ninh Tịch của Tô Dĩ Mạt đã trở thành tin tức kinh thiên động địa, trở thành đầu đề câu chuyện của tất cả mọi người. Mãi đến lúc bộ phim Mẹ đóng máy thì nhiệt độ mới hơi giảm xuống.
“Chị Lâm! Cuối cùng cũng được về Đế Đô rồi! Để tỏ lòng cảm kích em mời chị tối mai qua nhà em ăn cơm nhé!” Buổi tối trước ngày đóng máy, Ninh Tịch lập tức chạy đi hẹn Tống Lâm.
Lúc trước vì đuổi kịp tiến độ quay phim mà chưa thể cảm ơn nữ thần chu đáo cho nên về tình về lý thì chuyện thứ nhất sau khi về chính là mời Tống Lâm ăn bữa cơm.
Tống Lâm nghe vậy thì lộ vẻ tiếc nuối: “Ngày mai sao? Tối mai chị có hẹn rồi, có thể dời qua ngày khác không?”
“Tất nhiên là được, em thì ngày nào cũng được!” Tống Lâm vừa về nhất định có rất nhiều người muốn gặp, Ninh Tịch cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.
Sau khi về phòng, Ninh Tịch sung sướng gọi điện cho Lục Đình Kiêu.
“Anh yêu, mai em về nhà rồi!”
“Anh để Trình Phong ra sân bay đón em, buối tối có xã giao nhưng sẽ cố gắng về sớm.” Lục Đình Kiêu dịu dàng nói.
“Dạ, em biết rồi! Anh cứ làm việc của mình đi!”
…
Ngày hôm sau, trong một nhà hàng đồ Trung chỉ dành cho hội viên nào đó tại Đế Đô.
“Ôi, Nhị thiếu! Cơn gió nào đưa ngài tới đây thế này~?” Bà chủ nhà hàng mặc một thân sườn xám thướt tha yêu kiều nghênh đón Lục Cảnh Lễ.
“Tối nay mời mấy đối tác bữa cơm, chuẩn bị phòng riêng cho tôi!” Lục Cảnh Lễ hóa thân thành một người cuồng công việc.
“Ầy, không khéo rồi! Tối nay có người dùng phòng riêng của ngài mất rồi!” Bà chủ có vẻ xin lỗi nói.
“Có người? Ai thế?” Lục Cảnh Lễ cau mày.
“Lục tổng đó!” Bà chủ trả lời.
“Anh tôi? Sao có thể?” Lục Cảnh Lễ có chút ngoài ý muốn.
Chẳng phải hôm nay là ngày chị dâu về sao? Ai mà lại có mặt mũi lớn đến nỗi có thể hẹn anh Hai vào ngày hôm nay chứ? Lại còn dùng bữa ở đây nữa!
Nhà hàng này tên Vọng Giang Lâu, ở đây có một phòng riêng chuyện biệt dành cho Lục thị sử dụng, bất cứ lúc nào cần đều có thể lập tức có chỗ.
“Anh tôi hẹn ai?” Lục Cảnh Lễ tò mò.
“Cái này…” Bà chủ nghe vậy thì có chút do dự.
Lục Cảnh Lễ cau mày lại: “Có gì không thể nói cho tôi sao?”
Tất nhiên là bà chủ biết quan hệ của hai anh em nhà họ Lục tốt đến cỡ nào, nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật chuyện này cũng không có gì cần giấu diễm nên mở miệng nói: “Lục tổng hẹn cô Tống.”
“Cô Tống? Cô Tống nào?”
“Chính là người bạn gái trong truyền thuyết của Lục tổng ý!” Bà chủ tỏ vẻ “ngài không cần lừa tôi, tôi biết cả rồi.”.
Lục Cảnh Lễ nhướng mày: “Ai bảo bà… chị dâu của tôi họ Tống?”
Bà chủ kia sửng sốt: “Ớ, chẳng lẽ bạn gái của Lục tổng không phải là Tống Lâm sao?”
Lục Cảnh Lễ câm nín: “Tống Lâm? Bà có ảo tưởng cũng vừa vừa thôi nhá!”
“A… là do tôi hiểu nhầm! Người Lục tổng hẹn tối nay chính là cô Tống… nên tôi cứ tưởng… xin lỗi xin lỗi…” Bà chủ cười áy náy nói.
Bạn gái của Lục Đình Kiêu đến nay vẫn còn là một ẩn số, không ít người từng suy đoán cô gái đó là người của giới giải trí, mà người của giới giải trí có tư cách để một người đàn ông như Lục Đình Kiêu coi trọng thì có mấy người?
Đương nhiên, người có khả năng nhất chính là Tống Lâm, cho nên khi bà ta thấy Lục Đình Kiêu hẹn gặp mặt Tống Lâm thì cứ đinh ninh rằng cô chính là bạn gái của Lục Đình Kiêu, không ngờ lại đoán sai…
Vậy thật là kỳ quái, cô gái kia sẽ là ai?