Sau khi Lục Cảnh Lễ nghe được câu trả lời của bà chủ thì sờ cằm một cái: “Gì cơ? Người anh tôi hẹn tối nay là Tống Lâm?”
Anh Hai hẹn Tống Lâm làm gì?
Gần đây bọn họ đang đấu với đám bên kia đến toát đầu, các đại cổ đông đều là đối tượng bọn họ muốn mượn sức mà Tống Lâm lại nắm trong tay 5% cổ phần của Lục thị…
Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này sao?
“Cám ơn, tôi đã biết!” Lục Cảnh Lễ không yên lòng mà nghĩ miên man, bất tri bất giác đã đi tới trước cửa phòng riêng lúc nào không hay.
Lấy trực giác nhạy bén của Lục Cảnh Lễ thì không hiểu sao anh cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản
…
Lúc này trong phòng riêng.
“Chuyện lần trước phải cảm ơn sự giúp đỡ của Tống tiểu thư.” Lục Đình Kiêu kính người đối diện một ly.
Tống Lâm nhấp một chút rồi cười nói: “Lục tổng khách khí, chuyện của Tiểu Tịch đương nhiên tôi sẽ giúp.”
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì vẻ mặt hơi ngừng lại một chút.
Tống Lâm nói tiếp: “Tiểu Tịch với tôi rất có duyên, tôi thật sự thích cô ấy. Trong giới giải trí này có rất ít cô gái nào được như Tiểu Tịch, vừa thật lòng yêu thích diễn xuất lại có điều kiện và vẻ ngoài tốt như thế mà lại vẫn chịu khó chăm chỉ đi lên! Từ đầu đến cuối vẫn có thể giữ nguyên được bản tính của mình, thậm chí… là có Lục tổng ngài chống lưng cũng chưa bao giờ dùng! Thật đúng là… đáng yêu…”
Tống Lâm nói rất nhiều mà từ đầu tới cuối Lục Đình Kiêu chỉ lẳng lặng lắng nghe mà không cắt lời.
Quả nhiên, Tống Lâm đang nói lại đột nhiên đổi giọng: “Không biết Lục tổng có biết chuyện này hay không, gần đây có người ra giá cao muốn mua lại 5% cổ phần trong tay tôi…”
Lục Đình Kiêu gật đầu: “Có biết một chút.”
So với mấy con cáo già khó lay chuyển kia thì những người thuộc phe trung lập như Tống Lâm quả thật là đối tượng mượn sức tốt nhất, đây cũng là chuyện trong dự đoán.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Lục Đình Kiêu hẹn Tống Lâm hôm nay.
Ngoài cửa phòng, Lục Cảnh Lễ nghe đến đây thì căng hết cả thần kinh.
Mẹ nó, hóa ra là vì chuyện cổ phần thật… nhưng, không hiểu sao lại vẫn có dự cảm xấu…
“Tôi vẫn còn đang phân vân xem số cổ phần này là bán hay là không bán đây?” Tống Lâm lắc lắc ly rượu vang trong tay, trong lời nói có chút sâu xa cùng sự ám chỉ rõ ràng.
“Điều kiện của cô.” Lục Đình Kiêu đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đối phương đã tìm anh thì đương nhiên chứng tỏ chuyện này vẫn còn có thể thương lượng, nói cách khác là Tống Lâm có chuyện cần nhờ vả.
Lục Cảnh Lễ đứng ngoài cắn cắn móng tay mình, trời ơi, tình hình thế này thì ông đây có thể đoán được hết nội dung phía sau rồi!
Dù sao thì số lượng các cô gái muốn gả vào Lục gia có thể xếp hàng dài quấn một vòng quanh Đế Đô này rồi.
Tống Lâm muốn dùng cổ phần ép anh Hai sao?
“Ha, thật ra thì… tôi không có hứng thú với tiền, hiện giờ đóng phim cũng chỉ là cách để tôi giết thời gian thôi… nhưng mà… gần đây tôi lại phát hiện một thứ… khiến tôi… cực kì muốn…” Tống Lâm nói, đồng thời dùng ánh mắt sáng quắc hướng thằng về Lục Đình Kiêu đang ngồi đối diện: “Thứ tôi muốn là…”
Bên ngoài căn phòng, Lục Cảnh Lễ nghe đến đây đã gấp đến độ đấm ngực dậm chân, xoay xoay như con kiến đang bò trên chảo nóng!
Đệch mợ! Quả nhiên mà! Bị ông đây đoán trúng rồi! Tống Lâm này đúng là có ý đồ với anh Hai nhà mình đây!
Câu cuối mà Tống Lâm nói nhất định là “Thứ tôi muốn là anh”!
“Thứ tôi muốn là… Ninh Tịch!”
Lục Đình Kiêu: “…”
Thần toán tự phong Lục Cảnh Lễ: “…”
Tống Lâm vừa nói gì ý nhể? Nhất định là cách nghe lén của tiểu gia đây có vấn đề rồi!!!