TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 212: Vương Giả trở về (9)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khi Giang Dã nhìn thấy Sơ Tranh là vào buổi tối.

Cô từ ngoài cửa tiến đến, trong tay bưng một cái khay.

Lúc này, tình trạng của Giang Dã đã tốt hơn nhiều, đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sơ Tranh tiến đến, hắn quay đầu lại.

Khóe môi Giang Dã giương lên: “Thịnh tiểu thư, thất lễ, nghe danh không bằng gặp mặt, cô và những gì tôi biết thật không giống nhau.”

“Ừ.”

Cô cũng không phải Thịnh Sơ Tranh, đương nhiên là không giống.

Đầu lưỡi Giang Dã hơi đẩy hàm trên, cười khẽ một tiếng: “Thịnh tiểu thư, cảm ơn cô vì đã cứu tôi.”

Sắc mặt thiếu niên còn có chút tái nhợt, nhưng khi cười lên lập tức giống như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.

Rút đi cảm giác sắc bén, lúc này thiếu niên nhìn cực kỳ vô hại.

Sơ Tranh đem khay đặt ở bên cạnh: “Không cần khách khí, cảm thấy tôi là người tốt là được.”

Làm người tốt thật là phiền phức a!

Muốn làm rơi!

“Người tốt?”

Giang Dã bỗng dưng nghĩ đến lúc trước cô ác liệt chọc vết thương của mình.

Cô thật sự đang đùa giỡn với mình hay sao chứ?

Giang Dã nghiêng người xuống, cười nói: “Sở thích của Thịnh tiểu thư rất đặc biệt.”

“Vẫn tốt.”

Giang Dã: “…”

Cô gái này…

Lúc này Giang Dã mới tỉ mỉ quan sát người trước mặt.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly dài đến đầu gối, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu lam nhạt, tóc dài tùy ý xõa sau lưng, mấy rợi tóc rủ xuống bị cô vén ra sau tai, lộ ra một gương mặt không hề trang điểm nhưng vẫn rực rỡ chói lọi.

Tuy rằng không trang điểm, nhưng so với khi trang điểm còn xinh đẹp hơn mấy phần.

Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, giống như dương chi bạch ngọc.

Một đôi mắt đen nhánh, trong suốt băng lãnh, như trong ngọn núi tuyết, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm nhận được hàn ý sinh sôi.

Giang Dã thu tầm mắt lại, nhìn về phía bức họa trong căn phòng, thâm sâu nói sang chuyện khác: “Nếu tin tức của tôi không có vấn đề gì, thì được biết Thịnh Đình tự lập môn hộ, đạp Thịnh gia dưới chân, sao chỗ này của cô vẫn còn giữ chân dung hắn?”

Sơ Tranh theo ánh mắt hắn nhìn sang. “Đây là phòng của hắn.” Sơ Tranh bình tĩnh trả lời: “Chưa kịp lấy xuống.”

Phòng của Thịnh Đình…

Rốt cuộc cô có mục đích gì, mà lại đem mình đến căn phòng này chứ?

Tâm trạng Giang Dã rất phức tạp.

Giang Dã thu liễm điểm phức tạp này, không rõ ý vị hỏi: “Cô không hận hắn sao?”

Sơ Tranh hỏi lại: “Tại sao phải hận hắn?”

“Hắn làm thế với Thịnh gia.” Lông mi Giang Dã hơi run rẩy, đáy mắt hiện lên một tia ám sắc: “Vì sao cô không hận hắn?”

“Không liên quan gì đến tôi.”

Giang Dã nhấc mí mắt lên, con ngươi thâm thúy xinh đẹp nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Cô gái mặt không cảm xúc đứng bên giường, ánh mắt rõ ràng đang nhìn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy cô căn bản không phải đang nhìn mình.

Cô chỉ lễ phép đặt ánh mắt của mình lên người hắn, biểu thị rằng cô đang rất nghiêm túc nói chuyện cùng hắn.

Giang Dã càng cảm thấy cổ quái.

Sao lại không có quan hệ chứ?

Thịnh gia nha!

Gia tộc của cô.

Bây giờ cha cô không rõ tung tích, Thịnh Đình tự lập môn hộ, mang đi phần lớn người và các mối làm ăn của Thịnh gia như vậy.

Là người bình thường thì sẽ hận đúng không?

Sơ Tranh đưa cháo trong khay cho hắn: “Ăn cơm.”

Điệu bộ này không giống như đang cho hắn ăn cơm. Mà càng giống như đang ép hắn uống thuốc độc hơn.

Giang Dã cẩn thận lắc đầu, lễ phép cự tuyệt: “Thịnh tiểu thư, tôi không đói bụng.”

Sơ Tranh cũng không ép buộc, đặt chén lại vào khay.

“Sao cô lại mang tôi về? Không sợ chọc phải phiền phức sao?” Giang Dã tò mò hỏi.

“Anh cho rằng tôi muốn à.” Sơ Tranh buột miệng thốt ra, từng câu từng chữ đều giống như nhiễm hàn băng, cực kỳ đâm người.

Giang Dã nhíu mày: “Vậy còn có người ép buộc cô à?”

Con chó điên Vương bát đản kia kìa!

Sơ Tranh đột nhiên tiến lên phía trước, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn, mặt đối mặt, Giang Dã thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Sơ Tranh.

Trên người cô có một cỗ mùi hương thanh lãnh nhàn nhạt, quanh quẩn trên chóp mũi, rồi thấm vào từng giác quan.

Cơ thể Giang Dã hơi cứng đờ, biểu cảm cũng cứng lại trên mặt, đáy mắt hiện lên gương mặt xinh đẹp của nữ sinh.

Tim chợt đập rộn lên, chẳng biết tại sao lại khẩn trương…

Giang Dã đè điểm quái dị này xuống, chậm rãi nở cười: “Thịnh tiểu thư, mặc dù cô đã cứu tôi, nhưng tôi cũng không có dự định lấy thân báo đáp đâu.”

Cô mang hắn đến đây, mặc dù không rõ mục đích, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi như đã cứu hắn.

Lấy thân báo đáp?

Ai muốn anh lấy thân báo đáp chứ.

Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh đều là lãnh đạm: “Anh muốn thế nào mới chịu cảm thấy tôi là người tốt?”

Giang Dã hơi nhíu mày, sau đó nói: “Đầu tiên, mời Thịnh tiểu thư cách xa tôi ra một chút.”

Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, đứng dậy, ôm ngực đứng ra xa một chút.

Ai mà thèm đứng gần anh như vậy chứ!

Xa một chút thì xa một chút.

Sơ Tranh nghĩ đến chỗ này, lại lui thêm hai bước.

Không có cỗ mùi hương thanh lãnh kia, lòng bàn tay Giang Dã chậm rãi mở ra, nhịp tim cũng dần dần khôi phục.

Chính hắn cũng không rõ mình đang khẩn trương cái gì.

“Vì sao Thịnh tiểu thư muốn tôi cảm thấy cô là một người tốt?”

“Anh cứ trả lời vấn đề của tôi là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Sơ Tranh lười giải thích, hơn nữa có muốn cũng không giải thích được, cho nên dữ dằn oán trở về.

Giang Dã: “…”

Người tốt, loại khái niệm này, có thể tồn tại trong cái giới gió tanh mưa máu này sao?

Giang Dã cảm thấy có chút buồn cười.

Không biết vị đại tiểu thư trong lâu đài này đang muốn cùng mình chơi cái gì…

Giang Dã quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Hắn tránh khỏi cái vấn đề quỷ dị này: “Thịnh tiểu thư, không biết có thể trả điện thoại lại cho tôi được không?”

Khi hắn tỉnh lại mặc dù trên người vẫn mặc quần, nhưng điện thoại và những thứ khác đều không thấy.

Bây giờ hắn cần liên lạc với người của mình…

“Không thể.” Cô gái mặt không biểu cảm cự tuyệt hắn.

“???”

Sơ Tranh vẫn dữ dằn như cũ: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.”

Tôi có phải là người tốt!

Anh nói đi!

Giang Dã nghiến răng: “Thịnh tiểu thư, cô cảm thấy người tốt sẽ đuổi theo người khác hỏi mình có phải là người tốt không như vậy sao?”

Ngay cả điện thoại cũng không đưa cho tôi, mà còn đòi làm người tốt?

Dẹp luôn đi.

Giang Dã chỉ thiếu trợn mắt trừng Sơ Tranh một cái nữa thôi.

“Có chứ.” Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: “Không hỏi thì làm sao mà biết?”

Giang Dã chưa từng có giây phút nào không còn lời nào để nói như bây giờ.

Hắn không lên tiếng nữa.

Trong phòng có chút tĩnh mịch.

Sơ Tranh nhìn nhìn đầu của Giang Dã.

Lúc này Giang Dã đang cúi đầu, ngón tay tùy ý trượt trên giao diện điện thoại.(?)

(Chỗ này trong bản CV để như vậy, ta cũng không hiểu lắm, là tại sao phía trên thì không trả điện thoại mà phía dưới Giang Dã lại có cái để chơi được???)

Sơ Tranh cấp tốc giơ tay sờ lên đầu Giang Dã một cái.

Giang Dã ngẩng đầu lên, thì Sơ Tranh đã quay người rời đi.

“???”

Giang Dã mờ mịt nhìn bức họa treo trên tường.

Nửa ngày sau, hắn cười khẽ một tiếng: “Cô em gái này của anh rốt cuộc có bệnh gì thế.”

Chung cư của Thịnh Đình.

Trang Di bị người mang vào phòng, Thịnh Đình ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, không rõ thần sắc hút thuốc.

“Đình ca.” Trang Di mềm mại kêu một tiếng.

Thịnh Đình thần sắc lạnh lùng, nghe thấy âm thanh của Trang Di, hắn dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn.

“Tới đây.”

Khi Trang Di vừa tiến vào, đã thấy người bên ngoài có chút không đúng, nên hơi thấp thỏm đi qua.

Từ sau khi Thịnh Sơ Tranh rời đi, tính tình Thịnh Đình ngày càng khó dò.

Cô ta thăm dò được tin tức Thịnh Sơ Tranh đã trở về Thịnh gia, thế nhưng Thịnh Đình lại không đem cô về…

Ghế ngồi của Thịnh Đình hơi chuyển động.

Trang Di cẩn thận ngồi vào trong ngực hắn.

“Đình ca, tâm trạng anh không tốt sao?”

Bàn tay to rộng của Thịnh Đình vuốt ve khuôn mặt cô ta, Trang Di nhu thuận dịu dàng nằm trong ngực hắn.

Bỗng, sắc mặt Trang Di đột nhiên biến đổi, cơ thể bị đẩy lên trên bàn làm việc.

Đọc truyện chữ Full