TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 213: Vương Giả trở về (10)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thịnh Đình đứng dậy, bàn tay bóp lấy cổ cô ta, con ngươi sâu thẳm tĩnh mịch không nhìn thấy đáy: “Trang Di, cô thật to gan!”

Yết hầu Trang Di bị bóp chặt, không khí không cách nào tiến vào được, nên hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

Nghe thấy âm thanh giận dữ của Thịnh Đình, cô ta hãi hùng khiếp vía.

“Đình… Đình ca…” Khóe mắt Trang Di lập tức phiếm hồng: “Em làm sai chỗ nào?”

Thịnh Đình: “Chuyện cô làm cô còn không rõ ràng à?”

“Đình ca, không biết em làm sai chỗ nào rồi, em không làm gì cả.” Trang Di gian nan nói chuyện.

Ánh mắt mang theo tính áp bức của Thịnh Đình rơi xuống: “Ngày Tranh Nhi mất tích cô ở đâu?”

Đáy lòng Trang Di hơi lộp bộp.

Nhưng cô ta cực nhanh trấn định lại: “Em… Em ở cùng Tư Tư mà, Đình ca, nếu anh không tin thì có thể cho người điều tra, em thật sự ở cùng với Tư Tư.”

“Tranh Nhi nói là cô mang cô ấy ra ngoài.”

“Đình ca, em không có, sao em lại làm chuyện này được chứ.” Trang Di lập tức phủ nhận, nước mắt lã chã rơi: “Em biết người Đình ca quan tâm nhất là Thịnh tiểu thư, sao em có thể mang cô ấy ra ngoài được, em không dám.”

Thịnh Đình nheo mắt đầy nguy hiểm.

Trang Di khóc đến lê hoa đái vũ, thập phần thống khổ.

Trang Di đi theo hắn nhiều năm, cũng bởi vì cô ta rất nghe lời, cho nên hắn mới để cô ta đi theo lâu như vậy.

Cô ta có lá gan mang người đi sao?

Hắn nghĩ tới chuyện mình bị Sơ Tranh lột sạch rồi ném ở toilet, cùng với những biểu hiện kỳ quái của cô dạo gần đây…

Nửa ngày sau mới buông Trang Di ra.

Hắn ôm cô ta vào trong ngực: “Em đã đi theo tôi một thời gian rất dài rồi, phải biết người nào không thể đụng đến.”

Trang Di bị dọa đến toàn thân phát run, nước mắt lưng tròng gật đầu: “Em biết rồi.”

“Ngoan.”

Thịnh Đình cho Trang Di một nụ hôn sâu, sau đó bảo cô ta đi ra ngoài.

Trang Di nào dám ở lại lâu hơn nữa.

Thịnh Đình gọi người vào: “Đi thăm dò xem ngày Tranh Nhi mất tích, Trang Di ở cùng ai.”

Tư liệu rất nhanh đưa đến trong tay Thịnh Đình.

Ngày đó Trang Di cùng Tư Tư và một đám chị em tốt đi chơi.

Theo như giám sát bên ngoài, thì thân ảnh của Trang Di thỉnh thoảng vẫn đi qua cửa sổ, không hề rời đi.

Mãi đến khi hắn gọi điện thoại tới, xe của Trang Di mới rời khỏi nhà Tư Tư, tiến về hướng sân bay.

Thịnh Đình nhíu mày.

“Đình ca, ngày mai là ngày giao hàng.”

“Bên Hắc Kim có động tĩnh gì không?”

“Tạm thời không có, Đình ca lo lắng bọn họ à?”

“Đợt hàng này số lượng quá lớn, không biết chừng sẽ có người muốn thò một chân vào.”

“Đình ca yên tâm, chúng tôi đã xem xét kỹ, không có vấn đề.”

Thịnh Đình lại dặn dò thêm hai câu, đừng để mắc sai lầm.

Mấy ngày nay Giang Dã không gặp được Sơ Tranh nữa, mà ngược lại luôn nghe thấy những âm thanh loảng xoảng thùng thùng ở bên ngoài.

Người thay thuốc cho hắn là Cao Bình, nghe nói là quản gia của Thịnh gia.

Điều này càng làm Giang Dã đoán không ra rốt cuộc Sơ Tranh là chỉ tiện tay cứu mình, hay còn có mục đích khác.

Giang Dã không lấy được di động, không liên lạc được với người của mình, nên tâm tình cũng càng ngày càng bực bội.

“Giang tiên sinh, ngài muốn ra ngoài sao?” Cao Bình vừa vào liền thấy Giang Dã đang mặc quần áo.

Thiếu niên cực kỳ lễ phép: “Nằm lâu như vậy, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, không có vấn đề gì chứ?”

Cao Bình không nói không thể.

Giang Dã đi xuống dưới lầu.

Những ngày này hắn vẫn không rời khỏi phòng, nên giờ mới phát hiện chỗ này cũng lớn quá mức.

Đi từ trên lầu xuống dưới lầu mà mất không ít sức.

Hắn đứng trên cầu thang, nhìn về phía đại sảnh.

“Giang tiên sinh có thể đi ra phía sau một chút, không khí ở đó tương đối tốt.” Giọng nói của Cao Bình kéo tầm mắt Giang Dã về.

Hắn gật gật đầu, đi theo Cao Bình ra phía sau.

Đằng sau có một hồ nước.

“Tiểu thư của các ông đâu?” Giang Dã thuận miệng hỏi.

“Tiểu thư ra ngoài rồi.”

“Bình thường cô ấy rất bận à?”

Cao Bình cười ôn hòa, không trả lời Giang Dã.

Giang Dã thức thời không hỏi lại nữa, hắn ở bên ngoài đi dạo một lúc, đến khi Cao Bình có việc rời đi, thì lập tức quay vào bên trong.

Huyện Cổ Lệ.

Ánh đèn nê ông sáng rực trong đêm tối ở thành phố, giống như pháo hoa, hiện ra ánh sáng lăn tăn trên mặt sông.

Đây là biên giới của một huyện thành nhỏ.

Đối diện với con sông là khu dân cư.

Còn bên này sông lại là nơi bị bỏ hoang.

Sơ Tranh ngồi trong xe, thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ong ong ong —

“Tiểu thư, Giang tiên sinh mất tích rồi.” Âm thanh có chút khẩn trương của Cao Bình từ đầu dây bên kia truyền tới.

“Ừm?” Vết thương của thẻ người tốt còn chưa khỏi hoàn toàn, chạy cái gì không biết?

“Vừa rồi Giang tiên sinh nói có chút không thoải mái, tôi liền đi xuống tìm thuốc cho cậu ấy, ai ngờ khi quay lại thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa.”

“Ừ, biết rồi.”

Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn về nơi xa xa.

Bên kia đã có người xuất hiện.

“Thịnh tiên sinh, đợi lâu chưa?”

Eric đội một chiếc mũ bá tước, dáng người hơi mập, khi di chuyển có chút là lạ, giống như chân hắn từng bị thương.

“Eric tiên sinh, tôi cũng mới vừa đến.” Thịnh Đình vươn tay, Eric bắt tay với hắn.

“Không biết vì sao Eric tiên sinh lại muốn đổi địa điểm thành chỗ này?”

Trước khi giao dịch tiến hành Thịnh Đình mới nhận được tin tức đổi địa điểm.

Quyền chủ động nằm trong tay đối phương, Thịnh Đình không thể không đồng ý.

Eric nhìn về phía mặt sông, dùng tiếng Trung không thuần thục nói: “Thịnh gia các cậu đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

Thịnh Đình nhíu mày, không biết Eric có ý gì.

Thịnh gia…

Hiện tại Thịnh gia chỉ còn là quá khứ.

“Đêm nay chỉ sợ chúng ta không giao dịch được rồi.” Eric xoay người.

Ánh mắt Thịnh Đình trầm xuống: “Eric tiên sinh, lúc trước chúng ta đã đàm phán xong rồi…”

Eric giơ tay: “Thịnh tiên sinh, trước đó đúng là tôi dự định giao dịch với cậu, nhưng bây giờ, cậu cũng biết một câu, người trả giá cao thì được…”

Tiếng xe gầm rú đến gần.

Mấy chiếc xe màu đen chạy đến, nghiêm chỉnh như được huấn luyện xếp thành một hàng.

Hai chiếc xe phía trước có người xuống, chạy đến chiếc xe ở giữa, cung kính mở cửa xe.

Thiếu niên từ trong xe bước ra.

Thiếu niên dáng người thẳng tắp, ánh đèn nê ông từ xa chiết xạ tới, sáng sáng tối tối chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của hắn.

Thiếu niên nhận lấy áo khoác trong tay thuộc hạ, mặc lên người, rồi rảo bước đi tới.

“Eric tiên sinh, Thịnh tiên sinh.” Thiếu niên cười chào hỏi: “Chào buổi tối.”

Giọng nói kia phảng phất như đang ở đây ôn chuyện cùng ông bạn già nhiều năm không gặp.

Thịnh Đình híp mắt lại: “Eric tiên, ông không nói cho tôi biết, ông còn hẹn Giang nhị gia.”

Giang Dã này, tuổi tác không lớn lắm, nhưng thủ đoạn rất lợi hại, không thể không đề phòng.

Hắn cho rằng tối hôm nay sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới…

Sẽ có một màn như thế.

Thiếu niên hững hờ giơ tay gạt mấy sợi tóc trên trán ra: “Eric tiên sinh cũng không nói với tôi, là có hẹn với Thịnh tiên sinh, Thịnh tiên sinh tức giận cái gì chứ?”

Thiếu niên cười đến lười biếng, trong con ngươi thâm thúy u ám lại tràn đầy ánh sáng khiêu khích.

Thịnh Đình trầm giọng: “Giang nhị gia, lúc này các cậu còn đến thò một vào, có phải là có chút không nói đạo nghĩa không?”

Khóe môi thiếu niên hơi cong lên, giọng nói trong suốt rạch qua đêm tối: “Thịnh tiên sinh, đồ tốt thì tất cả mọi người đều muốn, tôi lại không cướp, sao anh có thể nói tôi không nói đạo nghĩa được?”

Eric hoà giải: “Hai vị đừng vội, khách hàng của chúng tôi còn chưa tới đủ.”

Thiếu niên hơi ngước mắt, giống như tò mò hỏi: “Còn có người nữa? Trừ Thịnh tiên sinh và Hắc Kim ra, không biết còn ai có thể ăn được nhiều hàng như vậy?”

Eric nhìn về một phương hướng: “Tới rồi.”

Đọc truyện chữ Full