Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rõ ràng Tạ Xu cảm thấy loại thuốc kia là Sơ Tranh cố ý đặt ở bên trong để hắn ăn phải.
Sơ Tranh vô cùng tức giận.
Cô xoay người xuống giường, cầm cái bình sứ kia tới.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không phải ngươi nói là ta cho ngươi ăn sao?” Sơ Tranh mở bình sứ ra.
Vậy ta phải làm theo chứ sao.
Cho ngươi nói là ta làm này!
Mẹ nó nếu ta muốn cho ngươi ăn, thì còn cần phải chờ tới bây giờ à?
Đầu óc yếu gà có bệnh phải không!
Tạ Xu tựa hồ đoán được cô muốn làm gì, sắc mặt cực kém nghiêng người vào bên trong.
【 Tiểu tỷ tỷ ơi. 】 Vương Giả không gầm thét nữa, thanh âm non nớt đều trở nên tang thương, 【 Đây là thẻ người tốt của cô đó, nếu cô còn tiếp tục làm vậy nữa, hắn sẽ lập tức hắc hóa cho cô xem đấy. 】
Hắc hóa thì hắc hóa chứ sao.
Cùng lắm thì giam lại.
Đây cũng không phải là lý do để hắn vu oan cho ta!
【 Tiểu tỷ tỷ!!! 】
Đây rốt cuộc là ai hắc hóa aaa!!
Sơ Tranh nắm cằm Tạ Xu: “Tạ Xu, ta nói cho ngươi biết, cho dù ta không cho ngươi uống thuốc, nếu muốn làm cái gì thì ngươi cũng chạy không thoát.”
Tạ Xu chống lên vách tường đằng sau, đáy mắt xen lẫn âm u, như hung thú bị nhốt trong bóng đêm, sắp giãy khỏi gông xiềng.
“Cốc cốc…”
“Cô nương, cô nương, chim của ngươi sắp phá nát phòng ta rồi.”
Sơ Tranh nhìn ra phía cửa một chút, nắm cằm Tạ Xu hôn một cái: “Ta không hạ dược ngươi.”
Cô ném cái bình thuốc kia cho Tạ Xu, xoay người xuống dưới, mặc áo choàng lên ra mở cửa.
Cửa phòng chỉ mở ra một khe hở nhỏ, cô lách người ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Mãi đến gian phòng an tĩnh lại, thân thể căng cứng của Tạ Xu mới đột nhiên thả lỏng ra.
Hắn mềm nhũn nằm trên giường, giống như người chết đuối vừa được cứu trợ, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí mới mẻ.
Vừa rồi hắn thật sự cho là cô sẽ rót hết số thuốc này cho mình uống.
—— Tạ Xu, ta nói cho ngươi biết, cho dù ta không cho ngươi uống thuốc, nếu ta muốn làm cái gì thì ngươi cũng chạy không thoát.
—— Ta không hạ dược ngươi.
Tạ Xu nắm chặt bình sứ trong tay.
Không thể tin tưởng cô.
Không thể tin tưởng cô.
Tạ Xu ngồi trên giường một hồi lâu, rồi mới tìm y phục của mình.
Diêu Dạ bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào.
“Vị cô nương kia bảo ta đến xem cho ngươi một chút…”
Diêu Dạ đứng ở cửa ra vào, ánh mắt hắn rơi vào bờ vai Tạ Xu.
Tạ Xu cấp tốc kéo y phục lên, quay người lại nhìn hắn: “Ta không sao, không cần ngươi…”
Ầm ——
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Tạ Xu còn chưa thấy rõ biểu cảm của Diêu Dạ.
Hắn sờ lên vết bớt kia một cái, đáy lòng ẩn ẩn có chút bất an.
…
Diêu Dạ đứng ở cửa phòng, giống như vừa trông thấy thứ gì khủng khiếp lắm, hắn đi tới đi lui hai bước, rồi lập tức trở về phòng mình.
Sơ Tranh đang giáo huấn Vô Địch, nói muốn đem nó hầm canh uống.
Diêu Dạ trở về đóng cửa lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Sơ Tranh: “…”
Bảo hắn đi xem thẻ người tốt, sao lại giống như gặp phải quỷ thế kia?
Thẻ người tốt làm cái gì rồi?
Sẽ không chạy chứ!
Sơ Tranh bắt lấy Thiên Cẩm Thử và Vô Địch đi ra phía ngoài cửa.
Diêu Dạ đứng ở cửa ra vào, thấy cô muốn đi, lập tức chống cửa ngăn cản đường đi của cô.
“Cô nương, ta có một vấn đề.”
“Người chạy mất rồi?”
“?” Diêu Dạ hơi sửng sốt: “Không, hắn rất tốt. Ta chỉ là có vấn đề khác muốn hỏi ngươi.”
Không chạy là tốt rồi.
“Hỏi.”
Diêu Dạ nuốt một ngụm nước bọt: “Vị công tử kia, ngươi biết hắn là ai không?”
“Người của ta.” Sơ Tranh thẳng thắn hùng hồn nói.
“…”
Diêu Dạ bị đáp án này làm cho suýt nữa quên mất mình muốn hỏi điều gì.
Hắn hít sâu một hơi: “Cô nương, ngươi thấy vết bớt ở chỗ này của hắn bao giờ chưa?”
Diêu Dạ chỉ vào vị trí đằng sau bả vai mình, đó chính là vị trí vết bớt của Tạ Xu.
“…”
Ánh mắt Sơ Tranh có chút lạnh lẽo nhìn hắn.
“Ngươi biết vết bớt kia là gì không?” Diêu Dạ không chú ý tới ánh mắt của Sơ Tranh, hắn đi vòng vòng tại chỗ: “Ngươi biết hắn là ai không?”
“Có vấn đề gì.” Sơ Tranh hỏi.
“Ngươi thật sự không biết?”
“Không biết.”
“Ngươi từng nghe qua Trọng Tuyết Dạ Nguyệt chưa?” Diêu Dạ lại hỏi.
Sơ Tranh nhớ Tạ Xu cũng từng hỏi cô vấn đề này.
Sơ Tranh lắc đầu.
Diêu Dạ lẩm bẩm: “Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, hắn là người của Tạ gia ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, mỗi một người của Tạ gia đều có vết bớt như thế.”
Sơ Tranh nhớ kỹ, cô chưa từng nói cho Diêu Dạ biết tên của Tạ Xu…
“Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là cái gì?”
Diêu Dạ thật sâu nhìn Sơ Tranh một chút, không có dáng vẻ ồn ào như ngày xưa, Diêu Dạ lúc này nhìn trầm ổn hơn rất nhiều.
“Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là một địa phương, nơi đó cho dù là ban ngày thì ánh trăng cũng sẽ treo cao, một năm bốn mùa vĩnh viễn có tuyết rơi, nhưng cây cối hoa cỏ đều giống như bên ngoài, tuyết cũng sẽ không chồng chất. Bầu trời vĩnh viễn có hoa tuyết tung bay, mặt đất cũng chỉ có một tầng tuyết trắng hơi mỏng, không khác nào tiên cảnh, cho nên nơi đó được gọi là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”
“Gia tộc cai quản nơi này, chính là gia tộc Tạ Thị.”
“Năm năm trước, Tạ Thị hủy diệt, toàn bộ Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, Đông Uyên đang ở giữa mùa hè nóng bức lập tức có tuyết lớn rơi suốt ba tháng.”
Lúc Diêu Dạ nói, tựa hồ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: “Ồ.”
Năm năm trước… thời gian phù hợp với lúc Tạ Xu bị Sở Ứng ngữ nhặt về.
Lúc ấy Tạ Xu bị trọng thương, sau khi Sở Ứng Ngữ nhặt về, hắn hôn mê mất gần hai năm mới tỉnh lại, rồi lại dưỡng thương thêm hơn một năm, từ đó có thể thấy được lúc ấy hắn bị thương nặng bao nhiêu.
“Khoan đã cô nương, ngươi cho chút phản ứng đi chứ, kia là người của Tạ gia!!” Diêu Dạ nói xong lại cảm thấy không đúng, cô nương này không phải người Đông Uyên, cùng lắm cô cũng xem như đang nghe một câu chuyện phiếm mà thôi.
Diêu Dạ nói: “Cô nương, ta nói cho ngươi biết, người của Tạ gia không chết hết, khẳng định là muốn báo thù, ngươi cũng đừng dính dáng đến hắn quá, cẩn thận mạng của ngươi.”
“Rất nhiều người muốn hắn chết?” Thẻ người tốt đáng thương như thế sao?
“Đó là đương nhiên, một khi có người biết hắn còn sống, thì hắn nhất định sẽ bị đuổi giết.”
“Vì sao?”
“Ngươi biết về Đông Uyên bao nhiêu?” Diêu Dạ hỏi.
“Đông Uyên.” Thực không dám giấu giếm, ta chỉ biết mỗi cái tên Đông Uyên này.
“???” Diêu Dạ tự mình cân nhắc lại: “Không phải ngươi mới chỉ nghe qua cái tên Đông Uyên chứ?”
Sơ Tranh thật lòng gật đầu.
Diêu Dạ trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới giơ ngón tay cái lên: “Cô nương, ngươi cũng đi Đông Uyên phải không?”
Những vị khách đi trên tuyến đường này, ngoại trừ đi Đông Uyên, thì không còn chỗ khác nữa.
Sơ Tranh: “Không được?”
Diêu Dạ bội phục: “Dũng khí thật lớn.”
Không có chút hiểu biết gì về Đông Uyên, mà cũng dám đi đến Đông Uyên.
Đông Uyên hoàn toàn khác biệt so với nơi này, ở đó không có quốc gia.
Các địa phương đều bị những đại gia tộc khống chế, trong đó có danh vọng địa vị cao nhất chính là bốn nhà Thẩm, Quân, Mộ Dung, và Tạ.
Tạ gia sinh sống ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, không thường xuyên lui tới với ba gia tộc còn lại kia, không tranh cũng không đoạt, càng giống như một gia tộc xa cách thế tục.
Cho nên chỉ có ba gia tộc kia là tranh đoạt Đông Uyên lợi hại nhất.
Nhưng vào mấy năm trước, ba gia tộc vẫn luôn tranh đấu với nhau, bỗng nhiên bắt đầu bí mật lui tới, sau đó là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ.
Người Đông Uyên không biết vì sao Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lại sụp đổ, nhưng cũng có một bộ phận biết.
Bởi vì tam đại gia tộc liên thủ đối phó với Tạ gia.
“Vì sao?”
“Vì sao?” Diêu Dạ lắc đầu: “Không biết, nhưng vị trong phòng ngươi hẳn phải biết.”
“Ngươi họ gì?” Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
Trên gương mặt thanh tú của Diêu Dạ lộ ra vẻ mờ mịt: “Ta chưa nói với cô nương tên của ta sao?”
“Ta hỏi ngươi họ gì.”
“…”
Diêu Dạ trầm mặc một hồi: “Ta họ Thẩm, nhưng cô nương yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, ta cùng Thẩm gia kỳ thật cũng không có nhiều quan hệ.”
Diêu Dạ giơ tay thề.
Sơ Tranh đứng dậy, khi đi tới cửa, cô quay đầu lại: “Ta họ Quân.”
Diêu Dạ: “…”