Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh về đến phòng, Tạ Xu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở bên cửa sổ, bình tĩnh nhìn mặt biển.
Sơ Tranh cầm áo choàng phủ thêm cho hắn: “Về sau chú ý chút, không nên tùy tiện cởi quần áo.”
Tay đang nắm áo choàng của Tạ Xu hơi siết lại.
“Có quan hệ gì, ta đối với Quân cô nương mà nói, không phải chỉ là một nam sủng thôi sao.” Khóe miệng của hắn kéo ra chút ý cười: “Ngươi bảo ta cởi, ta không thể không cởi.”
“Tạ Xu.”
“Quân cô nương, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Sơ Tranh buộc lại áo choàng trên người hắn, quay người rời khỏi phòng.
Tạ Xu đợi Sơ Tranh rời khỏi, mới sờ lên vị trí vết bớt của mình, cái người tên Diêu Dạ kia… Có phải đã nói cho cô biết cái gì đó rồi không?
Trọng Tuyết Dạ Nguyệt…
Hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sẽ trở thành luyện ngục, trong tuyết lớn sinh ra nghiệp hỏa.
Tạ Xu nhắm mắt lại.
Hình ảnh trước mắt không cách nào xua tan được.
“Tạ Xu, rời khỏi nơi này, không cần báo thù, phải sống sót.”
“Xu Xu, sống sót.”
“Tạ Xu, ngươi phải sống… không cần báo thù, không cần oán hận, chỉ cần ngươi còn sống chính là còn hi vọng.”
Đầu ngón tay Tạ Xu trắng bệch.
Hắn rất cố gắng sống sót, hắn thật sự rất cố gắng…
Tạ Xu nhìn về phía mặt biển.
Hắn đang đi đến nơi mà hắn từng mất đi tất thảy kia.
…
Ban đêm, Sơ Tranh vẫn chưa trở về, chỉ có con Vô Địch kia đang nhảy nhót trên kệ, lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó.
Tạ Xu nằm ở trên giường, nghe tiếng gió biển bên ngoài.
Vết thương của hắn có chút khó chịu.
Tạ Xu xoay người.
Vô Địch bay nhảy một chút.
Tạ Xu ngồi dậy: “Ngươi biết nói chuyện?”
Vô Địch: “…”
Ta rất muốn không biết nói đây này?
Nữ nhân kia nói không cho phép nó nói lung tung.
“Ngươi tên gì?”
Vô Địch: “…”
Vô Địch đập cánh.
“Ngươi và nàng quen biết thế nào?”
Vô Địch nhịn không được trả lời: “Bị bắt lại.”
Tạ Xu: “…”
Con Thiên Cẩm Thử kia là cô bắt, con chim này cũng là cô bắt.
Đến ngay cả mình…
Tạ Xu lại nằm xuống.
“Nàng bảo ngươi canh chừng ta?”
“Không phải.” Vô Địch phủ nhận: “Nàng giữ chìa khóa cửa rồi, ngươi muốn chạy cũng chạy không thoát.”
Tạ Xu: “…”
Tạ Xu nhắm mắt lại, vết thương càng thêm đau đớn, sự đau đớn này theo kinh mạch lan tràn vào tận trong lòng.
Khi Tạ Xu mơ mơ màng màng, thì cảm thấy mình được người ta ôm lấy từ phía sau, huyền khí ôn hòa bao trùm trên đầu gối hắn, làm dịu cơn đau.
Hắn muốn mở mắt ra, thế nhưng buồn ngủ quá.
Lúc tỉnh lại thì bên cạnh không có ai.
Liên tiếp hai ngày đều là như thế.
Tạ Xu thay hồng y mà Diêu Dạ đưa tới, Diêu Dạ không có bất kỳ cái gì dị thường: “Thương thế của ngươi tốt lên rất nhanh, chỉ là…”
Tạ Xu cột đai lưng: “Diêu Dạ công tử, có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”
Diêu Dạ nói: “Miệng vết thương của ngươi từng bị người dùng thuốc, là một loại dược vật rất đặc thù, mặc dù ta đã giúp ngươi rửa sạch, nhưng mà bởi vì đã qua một đoạn thời gian, ngươi lại không có huyền khí hộ thể, nên đã tổn thương tới căn cơ, chỉ sợ về sau cứ cách một khoảng thời gian ngươi sẽ lại đau đớn.”
Công tử hồng y dung mạo khuynh thành, nhướng mày cười yếu ớt: “Như vậy mới làm ta khắc sâu ký ức.” Hắn đã sớm biết Mộ Dung Sách sẽ không hảo tâm như vậy mà.
Diêu Dạ chỉ cảm thấy người trước mắt này đẹp đến quá mức.
Sao có người có thể lớn lên đẹp thế chứ?
Lại là nam nữa.
Sẽ làm cho nhiều người tức chết lắm đây!
Diêu Dạ tằng hắng một cái: “Cái kia… khi ngươi đau, hãy để Quân cô nương dùng huyền khí làm dịu cho ngươi, sẽ tốt hơn nhiều.”
Tạ Xu cười cười: “Được, đa tạ Diêu Dạ công tử.”
“Ách… Không cần cảm ơn, Quân cô nương trả tiền nha.” Hơn nữa còn không phải là đồ vật bình thường, hắn không động tâm cũng khó.
Diêu Dạ rời khỏi phòng, Sơ Tranh chờ ở bên ngoài, Tạ Xu nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện một hồi, sau đó cô mới đẩy cửa tiến vào.
“Ngày mai sẽ đến nơi.” Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh tràn đầy đạm mạc: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Quân cô nương, có thể giúp ta chải đầu được chứ?”
Nam tử dựa vào cửa sổ, hồng y như lửa, gió biển phất qua mái tóc hắn, tinh mị như trong bức họa, mỗi một cử động đều là dẫn dụ.
“Tự chải đi.” Cũng không phải không có tay, sao phải cần ta chải! Đầu ta ta còn chẳng muốn chải đây này!
“…”
Tạ Xu chải xong đầu tóc của mình, hắn nhìn về phía Sơ Tranh: “Quân cô nương ban đêm không cần chờ ta ngủ rồi với về đâu.”
Sơ Tranh còn chưa lên tiếng, hắn tiếp tục nói: “Ta không làm ra vẻ như vậy đâu, dù sao chúng ta cũng đã…”
Hắn tựa hồ có chút khó nói, hít sâu một hơi, giơ lên nụ cười yêu dã mê hoặc lòng người: “Ngươi về sớm một chút đi.”
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ gật đầu.
Buổi tối quả thật cô không chờ hắn ngủ rồi mới trở về nữa.
Tạ Xu đưa lưng về phía Sơ Tranh nằm xuống, Sơ Tranh từ phía sau ôm lấy hắn, cánh môi hôn lên cổ hắn một cái.
Thân thể Tạ Xu hơi cứng đờ.
Dưới đáy lòng hắn thở sâu một hơi, xoay người, hôn lên cánh môi Sơ Tranh, hắn có chút vụng về hôn môi, liếm cắn.
“Tạ Xu, đừng như vậy.” Sơ Tranh kéo hắn ra.
“Quân cô nương, không muốn ta sao?” Thanh âm của Tạ Xu mang theo ý cười: “Ta có thể.”
“Tạ Xu, đáy lòng ngươi không tình nguyện.” Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: “Ngươi muốn cái gì, cứ việc nói với ta, không cần phải làm thế.”
Dáng vẻ tận lực của Tạ Xu lúc ban ngày, làm sao Sơ Tranh có thể không nhìn ra chứ.
Nếu như hắn muốn mượn cơ hội để chạy, vậy cô chỉ có thể nhốt hắn lại.
Còn nếu như là vì những chuyện khác, vậy hắn nói thẳng ra là được.
Dù sao thì yêu cầu mà thẻ người tốt đưa ra, cho dù không thể hoàn thành cũng phải hoàn thành.
“Ta muốn người Quân gia nhận được báo ứng.” Giọng điệu của Tạ Xu mang theo ý cười: “Quân cô nương, ngươi có thể giúp ta không?”
“Quân gia?”
“Đúng vậy, ta muốn bọn họ phải trả giá đắt, chắc ngươi cũng đã nghe được một số chuyện từ người tên Diêu Dạ đó rồi chứ? Ta là ai, ta từ đâu tới, ta trải qua…”
Sơ Tranh ôm hắn, vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Được.”
Hai chữ “cái gì” của Tạ Xu mắc kẹt trong cổ họng.
Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua chát, vô cùng khó chịu.
Tại sao cô lại đồng ý với mình…
Không phải cô mang họ Quân sao?
Cho dù không nhớ rõ, cũng hẳn phải biết cái họ này của cô đại biểu cho điều gì chứ.
Đối địch với gia tộc của mình, cô cứ không thèm để tâm như vậy sao?
“Vì sao?”
“Chuyện ngươi mong muốn chính là chuyện ta phải làm.”
…
Lúc nửa đêm.
Tạ Xu bị âm thanh bay nhảy của Vô Địch đánh thức, hắn không cảm nhận được nhiệt độ của Sơ Tranh, nên mở mắt ra nhìn theo phương hướng của Vô Địch.
Ngoài cửa phòng đèn đuốc sáng trưng, làm chiếu sáng cả gian phòng.
Thuyền dường như đã ngừng lại…
Tới rồi sao?
Nhưng hình như có điểm là lạ.
Tạ Xu đẩy cửa sổ ra nhìn ra phía ngoài.
Chân trời vẫn đen kịt, thuyền dừng trên mặt biển, trên boong tàu chỉ có ánh sáng yếu ớt, còn không có bất kỳ ai cả.
Tạ Xu mang theo nghi hoặc, xuống giường đi đến cửa phòng.
Vô Địch vỗ cánh bay lên bả vai hắn: “Ngươi muốn đi ra ngoài?”
“Bên ngoài thế nào?”
“Tự ngươi đi xem đi.” Trong giọng nói của Vô Địch ẩn chứa chút e ngại.
Tạ Xu kéo cửa phòng ra, trên hành lang chỉ có bó đuốc đang chiếu sáng, còn không nhìn thấy người nào cả, toàn bộ hành lang đều im ắng.
Khoảng thời gian này hắn vẫn không rời phòng, cho nên không quen thuộc lắm với hoàn cảnh bên ngoài
Tạ Xu tìm đến cầu thang đi xuống lầu.
Đi đến tầng thấp nhất, hắn trông thấy có người đứng ở cầu thang, tựa như đang canh gác.
“Tạ công tử.” Có người gọi hắn một tiếng.
Người canh gác tránh đường ra cho hắn, ra hiệu hắn có thể đi qua.