TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 301: Váy hạ chi thần (23)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhét tay Tạ Xu vào trong áo choàng, ôm lấy hắn đi lên phía trước, huyền khí bảo vệ hắn, triệt để ngăn trở cỗ lãnh ý kia.

Tạ Xu như có điều suy nghĩ nhìn về nơi xa, ánh mắt có chút ám trầm.

5 năm…

Diêu Dạ dẫn đường, dọc theo con đường này không gặp phải người, đi được ước chừng một canh giờ, cuối cùng cũng trông thấy một khu kiến trúc có quy mô.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết hai mươi cái băng phách tuyết tinh. 】 Vương Giả thập phần tận tụy bắt đầu phát huy tác dụng của mình.

Sơ Tranh: “…”

Mẹ nó!

【 Tiểu tỷ tỷ văn minh một chút, chúng ta phải làm một tên bại gia có tố chất. 】

Câm miệng!

【…】 Hung ác như thế làm gì, nhìn tiểu tỷ tỷ nhà khác đi, dịu dàng cỡ nào, xưa nay không ăn nói thô tục, vì cái gì mà số nó lại khổ như thế này cơ chứ, ô ô ô.

Sơ Tranh ôm Tạ Xu, đầu đột nhiên chống lên bả vai hắn.

Tạ Xu hơi dừng lại: “Quân cô nương, sao thế?”

“Muốn hôn ngươi.” Muốn hôn thẻ người tốt, muốn hôn…

“…”

Tạ Xu nhìn về phía trước, Diêu Dạ đã vượt qua gò núi, không nhìn thấy thân ảnh đâu nữa

Tạ Xu cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi Sơ Tranh một cái.

Vừa chạm vào liền lập tức rời đi, hắn hơi nhếch khóe môi lên: “Quân cô nương, được chưa?”

Sơ Tranh: “…” Ta còn chưa cảm giác được gì!

Sơ Tranh nghĩ đến mình nuông chiều hắn thời gian dài như vậy, cũng nên thu chút lợi tức rồi, nên dứt khoát kéo hắn hôn lên.

Tạ Xu bị Sơ Tranh ôm eo, muốn tránh cũng không thể tránh, theo bản năng cắn chặt răng.

“Ngoan, mở ra.”

Tạ Xu không chịu.

“Quân cô nương, Tạ công tử, các ngươi nhanh lên nha.”

Thanh âm của Diêu Dạ từ bên kia gò núi truyền đến.

“Ngươi không mở miệng, lát nữa Diêu Dạ sẽ tìm đến đây, ngươi muốn cho hắn nhìn sao?”

Tạ Xu: “…”

U hiếp của Sơ Tranh hữu hiệu, Tạ Xu buông lỏng hàm răng xuống, một giây sau răng môi liền bị cạy mở, đầu lưỡi mềm mại trượt vào.

“Quân cô nương, Tạ công tử?”

“Các ngươi đang làm gì thế?”

Thanh âm của Diêu Dạ càng ngày càng gần, Sơ Tranh buông Tạ Xu ra, điềm nhiên như không có việc gì dắt hắn đi qua.

Khi Diêu Dạ vào thành thì cảm thấy có chút không đúng, trước kia khi hắn đến, ở đây có rất nhiều người, sao bây giờ toàn bộ thành trì đều tiêu điều hết như vậy rồi.

“Đại ca, người nơi này đâu hết rồi?” Diêu Dạ kéo một người lại hỏi thăm.

“Đều đến Lăng tướng phủ a.”

“Đến Lăng tướng phủ làm gì?”

“Các ngươi không biết sao?”

Diêu Dạ vò đầu, một bộ dạng xui xẻo: “Khụ, lúc trước rơi vào một cái bí cảnh, bây giờ mới ra ngoài được.”

Bí cảnh ở Đông Uyên rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều không có bảo bối gì, không may rơi vào mà mấy năm mới ra ngoài được cũng không có gì lạ.

Bởi vậy Diêu Dạ nói thế, đối phương cũng không nghi ngờ chút nào.

“Lăng tướng phủ bên kia có một cái di tích, có người thuê không ít người ở nơi này của chúng ta, mang đến Lăng tướng phủ bên kia.”

“Di tích gì?”

“Làm sao ta biết, nhưng mà nghe nói di tích kia đã đóng lại, hơn nữa còn có người đồn vị gia chủ của Thẩm gia kia bị thương.”

Diêu Dạ lại hỏi vài câu, sau khi hỏi xong sắc mặt không tốt lắm.

“Ta phải trở về một chuyến, nếu các ngươi có việc cần, thì cầm cái này đến Thẩm gia tìm ta.” Diêu Dạ đưa cho Sơ Tranh một cái tín vật.

Hắn nhìn Tạ Xu một chút, kéo Sơ Tranh sang bên cạnh.

“Tuyệt đối không thể để người ta biết hắn là người của Tạ gia ở Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”

“Ừ.”

Diêu Dạ vội vàng rời đi, Sơ Tranh mang theo Tạ Xu đi phá sản.

Sơ Tranh dùng băng phách tuyết tinh đổi một cỗ xe ngựa thoải mái.

Băng phách tuyết tinh sinh ra từ Tuyết Sơn, cũng không phải trân bảo hiếm thấy gì, nhưng dùng băng phách tuyết tinh để đổi một chiếc xe ngựa, vậy thì có chút phá gia.

Nơi này không lớn, Sơ Tranh đổi xong xe ngựa không bao lâu, tin tức đã truyền khắp nơi.

Sau đó Sơ Tranh lại đổi thêm không ít thứ, ra tay hào phóng, bộ dáng như một tên ăn chơi trác táng.

Ở một nơi như Bình Khâu phủ, rất dễ dàng bị người ta để mắt tới.

Sơ Tranh giải quyết xong hai đám người không có hảo ý, trở lại trên xe ngựa.

Tạ Xu khoác áo choàng ngồi trong xe ngựa, dưới áo choàng mơ hồ lộ ra mấy phần đỏ rực, những sợi tóc rủ xuống trước ngực, hắn rũ mi mắt, dáng vẻ yên tĩnh bình thản.

Sơ Tranh đi lên, Tạ Xu hơi ngước mắt, ánh mắt tựa hồ đang gợn sóng: “Quân cô nương, ngươi muốn đi đâu?”

“Đi đến đại thành trì phía trước.”

“Sau đó thì sao?”

“Không biết.”

Tạ Xu nhìn cô, cánh môi đỏ khẽ mở: “… Ta muốn về Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.”

“Được.”

Đáy lòng Tạ Xu hơi run rẩy.

Sơ Tranh tới gần hắn: “Nhưng có một điều kiện.”

Đáy lòng Tạ Xu đột nhiên chìm xuống, lại là mình ngây thơ.

Hắn thu liễm chút mất mát kia lại: “Mời Quân cô nương cứ nói.”

“Hôn ta một cái.”

“… Chỉ như thế?”

“Bằng không thì sao?” Ánh mắt thanh lãnh của Sơ Tranh rơi trên người hắn.

Hắn còn tưởng rằng chí ít cũng phải…

Dù sao cũng từng hôn nhiều lần như thế, Tạ Xu cũng không thấy thẹn thùng nữa, chủ động chồm người qua hôn cô.

Tạ Xu biết mình có việc cầu người, nên đem nụ hôn này kéo dài đến gần năm phút.

“Tiểu thư, nếu tiếp tục đi về phía trước thì chính là nơi Huyền thú tụ tập, ban đêm đi qua sợ rằng sẽ gặp phiền toái.”

Một đội ngũ dừng lại trên con đường nhỏ hẹp, nam nhân mặc trang phục màu lam đang đứng trước một chiếc xe ngựa nào đó bẩm báo.

Rèm cửa được một cánh tay trắng thuần nâng lên, giữa hai đầu lông mày của nữ tử mang mạng che mặt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, cau mày nói: “Tìm một chỗ qua đêm.”

“Dạ.”

Đội ngũ tiếp tục xuất phát, tìm chỗ đặt chân.

Ở gần đó đều là hoang sơn dã lĩnh, vốn cho rằng sẽ phải ngủ ngoài trời một đêm, không nghĩ tới ở phía trước cách đó không xa lại trông thấy một căn nhà cũ nát.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là bên trong còn có người.

“Lý Lương, phía trước có người?”

Trong xe ngựa truyền ra tiếng hỏi của nữ tử.

Lý Lương chính là nam nhân mặc lam y đi phía trước, hắn lập tức trả lời: “Đúng vậy, xem ra cũng là đi ngang qua.”

“Vậy dừng ở chỗ này qua đêm đi.” Nữ tử nói.

“Vâng.” Lý Lương ra lệnh cho đội ngũ dừng lại, còn một mình hắn đi qua phía bên kia.

Ở bên ngoài căn nhà có mấy người đứng, đang ăn nói thô tục đùa giỡn với nhau, nhìn từ cách ăn mặc, thì không giống như người thế gia.

Đáy lòng Lý Lương đã có phán đoán.

“Các vị huynh đệ.” Lý Lương ôm quyền: “Không biết có thể ở nhờ ở đây một đêm được không?”

Nam nhân ngồi ở cửa đang nhai một cọng cỏ, ánh mắt có chút trần trụi dò xét hắn, tựa hồ đang đánh giá thực lực của hắn.

Lý Lương bất động thanh sắc phóng ra uy áp Thần Vương của mình.

Trong Đông Uyên, Huyền Thánh rất phổ biến, cao hơn Huyền Thánh là Thần Vương, Thần Đế, Thần Tôn, cuối cùng cao nhất là Thần Chủ.

Đừng thấy Huyền Thánh và Thần Vương chỉ kém nhau một cấp bậc mà nhầm, khoảng cách ấy xa như một trời một vực vậy, rất nhiều người đều chỉ có thể dừng lại ở Huyền Thánh.

Nam nhân đứng dậy: “Đợi một lát, ta đi hỏi xem.”

Lý Lương lễ phép gật đầu, đáy lòng lại có chút nghi hoặc, thực lực của nam nhân này cũng đã đạt tới Thần Vương, vậy mà phía sau hắn vẫn còn có người sao?

Nam nhân tiến vào bên trong, một lúc sau mới ra ngoài: “Ngại quá, cô nương nhà chúng ta không thích ầm ĩ, bên trong các ngươi không thể vào, còn bên ngoài không phải là địa bàn của chúng ta, các ngươi tùy ý.”

Lý Lương nhíu mày, hắn nhìn sắc trời một chút: “Huynh đệ, ngươi xem trời này sắp mưa rồi, có thể dàn xếp một chút được không, đi ra ngoài bên ngoài, nên giúp đỡ lẫn nhau một chút, kết cái thiện duyên không phải sao?”

Nam nhân cười xùy một tiếng: “Trời mưa không liên quan đến chúng ta, nói không cho vào là không cho vào.”

“Huynh đệ, chúng ta là người Quân gia.” Lý Lương đành phải lộ ra con át chủ bài sau cùng.

“Quân gia?” Nam nhân và người bên cạnh liếc nhìn nhau: “Ngươi chờ chút.”

Đọc truyện chữ Full