TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 300: Váy hạ chi thần (22)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trong đại sảnh, không ít người bị trói, Hắc Lục bị trói trên một cái cột đơn độc, những người không bị trói cũng đều là người trên thuyền.

Nhìn từ tình huống hiện tại, thì rõ ràng những người này đã làm phản.

Sơ Tranh ngồi trên bảo tọa của Hắc Lục, đầu ngón tay sờ lên cổ tay, thần sắc mang theo chút lãnh ý, hững hờ nhìn phía dưới, không khác nào nữ vương bệ hạ bễ nghễ sơn hà.

Lúc Tạ Xu tiến vào, thì vừa vặn trông thấy một hình ảnh như thế.

Hắn được người dẫn qua.

Đang xảy ra chuyện gì đây?

Sơ Tranh nhìn qua phía hắn, giọng nói thanh lãnh truyền đến: “Tỉnh ngủ?”

Thanh âm của cô kỳ thật rất êm tai, chỉ là mang theo lãnh ý, giống như suối băng đang chảy.

Tạ Xu đáp: “Bị Vô Địch đánh thức.”

Sơ Tranh quét mắt nhìn Vô Địch một cái.

Vô Địch: “…” Người ta sợ hãi nha.

Sơ Tranh đứng dậy, vươn tay về phía Tạ Xu.

Tạ Xu hơi chần chờ, đáy lòng mặc niệm mấy lần “chú ý thân phận của mình bây giờ”, rồi đặt tay vào lòng bàn tay cô.

Nhưng mà Tạ Xu không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ để cho hắn ngồi xuống, còn cô thì đứng ở một bên.

“Cô nương, đã tìm được người rồi.”

Bên ngoài có người tiến đến.

Sơ Tranh gật đầu: “Dẫn vào đi.”

Mộ Dung Sách bị người ta bịt miệng, dẫn vào, hai chân hắn không tiện, bị người ném xuống đất, nên trực tiếp ngã sấp xuống.

Dáng vẻ chật vật này làm gì có chút bộ dạng nào của một quý công tử nữa.

Mộ Dung Sách ngẩng đầu, ánh mắt tàn độc như chó sói rơi vào người Tạ Xu, rồi bỗng nhiên chuyển hướng sang Sơ Tranh.

Mộ Dung Sách cũng không biết người lúc ấy mua Tạ Xu là Sơ Tranh.

Đến bây giờ hắn mới biết được, Sơ Tranh cũng ở trên chiếc thuyền này.

“Đen ăn đen?” Sơ Tranh nhìn Hắc Lục: “Lá gan rất lớn.”

Sắc mặt Hắc Lục đen như đít nồi, sắp đến nơi rồi, nếu không động thủ thì sẽ không còn cơ hội, bởi vậy Hắc Lục chọn ngày hôm nay để động thủ.

Ai ngờ người không bắt được, mà ngược lại còn đưa đầu mình vào tròng.

“Nếu ngươi giết ta, thì ngươi cũng không thể đến nơi được.” Hắc Lục lên tiếng.

“Ồ, phải không?”

“Hừ, con đường này, trừ Hắc Lục ta ra thì không còn ai biết nữa, cho dù sắp đến nơi rồi, nhưng nếu không có Hắc Lục ta thì ngươi cũng không đến được.” Hắc Lục đã tính trước.

“Ta cũng chưa nói muốn giết ngươi.”

Sơ Tranh giẫm lên bậc thang làm bằng gỗ.

“Ngươi muốn thế nào?”

Sơ Tranh không trả lời, ngược lại nhìn về phía Mộ Dung Sách.

Bàn tay cô lấy ra hai cái đinh bằng kim loại dài, đưa cho Hắc Lục: “Làm theo lời ta nói, ngươi không chỉ có thể sống, mà còn có được nhiều chỗ tốt hơn.”

“…”

Hắc Lục nhìn Mộ Dung Sách.

Mộ Dung Sách không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể trừng to mắt.

Vật kia là thứ gì, Mộ Dung Sách rất rõ ràng, bởi vì hắn từng tự tay đóng nó vào chân Tạ Xu.

Sau khi Hắc Lục trải qua một phen đấu tranh trong lòng, chỉ có thể đồng ý với đề nghị của Sơ Tranh, hắn không muốn chết, lợi thế duy nhất của hắn chính là tuyến đường này, nhưng Hắc Lục không biết, nếu cô bức hỏi mình, thì hắn có thể kiên trì được bao lâu.

Bây giờ Sơ Tranh đã cho hắn một con đường khác.

Sơ Tranh xoay người đối diện với ánh mắt Mộ Dung Sách: “Mộ Dung Sách, lần trước ta không giết ngươi, ta rất hối hận.”

“Ưm ưm ưm!!”

Trong cổ họng Mộ Dung Sách phát ra tiếng ưm ưm rống giận.

Từng chữ lạnh như băng của Sơ Tranh nện xuống: “Người của ta là người mà ngươi có thể động vào sao?”

Hắc Lục: “Cô nương, ta nhắc nhở ngươi một câu, hắn là người nhà Mộ Dung, nếu ngươi làm gì với hắn, ngươi không sợ nhà Mộ Dung trả thù ngươi sao.”

Đến Đông Uyên chính là đi vào phạm vi thế lực của nhà Mộ Dung.

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Hắc Lục: “Người động thủ chính là ngươi, không phải ta.”

Hắc Lục: “…” Hắn muốn sống, nhất định phải giết Mộ Dung Sách, nhưng Mộ Dung Sách mà chết, thì hắn cơ hồ cũng chạy không thoát.

Nữ nhân này…

Thật là đáng sợ.

Hắc Lục chỉ cảm thấy có một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.

Hắn đã chạy trên con đường này nhiều năm như vậy.

Cũng từng gặp qua nhân vật lớn từ Đông Uyên xuống, thế nhưng hắn chưa từng cảm thấy cả người phát lạnh giống như bây giờ.

Một ánh mắt của cô cũng có thể làm cho người ta như muốn rơi xuống vực sâu.

“Ta hiểu rồi.” Hắc Lục hít sâu một hơi: “Mộ Dung công tử chưa từng lên thuyền của ta.”

Sơ Tranh bước lên bậc thang, xoay người đối mặt với Tạ Xu: “Muốn tự mình động thủ không?”

Tạ Xu vượt qua Sơ Tranh, nhìn về phía Mộ Dung Sách.

Hắn lắc đầu.

“Vậy trở về thôi.”

Sơ Tranh ôm Tạ Xu đứng dậy.

Mộ Dung Sách nhìn thân ảnh Sơ Tranh và Tạ Xu rời đi, a a gầm thét.

Hắc Lục cho người đè hắn ta lại.

Mộ Dung Sách trợn mắt nhìn.

“Mộ Dung công tử, xin lỗi.” Hắc Lục nói: “Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, ta cũng không còn cách nào khác.”

Sự cố này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Bảo đám người Hắc Lục nhớ lại thì đại khái chính là —— không muốn nhớ lại, cảm ơn.

Ngày hôm sau Diêu Dạ mới biết được chuyện phát sinh, hắn chỉ thổn thức một tiếng, tựa như đã tập mãi thành thói quen, không đồng tình với Hắc Lục, cũng không cảm thấy Sơ Tranh quá đáng.

Trạm trung chuyển chỉ là một trấn nhỏ rất hoang vu.

Người ở đây không nhiều, nếu muốn đi Đông Uyên, thì còn phải đi tìm người khác.

Nhưng mà có Hắc Lục giật dây bắt cầu, cùng với tài lực của Sơ Tranh chèo chống, nên rất nhanh liền đàm phán thành công với đối phương.

Thời gian xuất phát được định là giờ tý.

Vẫn cần phải đi thuyền.

Nửa tháng sau.

Bình Khâu phủ Đông Uyên, đường ven biển.

Sương mù lan tràn trên mặt biển xa xa, ánh sáng mặt trời chói chang cũng không thể xuyên qua tầng sương mù dày đặc kia được, ở trong đó giống như có một thứ gì đó khủng bố lắm.

Vậy mà lúc này trong màn sương mù dày đặc, mơ hồ có một cái bóng đen xuyên qua mà ra.

Đó là một chiếc thuyền lớn treo buồm màu đen, thuyền đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, đã xuyên qua sương mù, tới gần bờ biển.

Hai chiếc thuyền nhỏ từ mặt biển dần dần đi đến dần, sau khi đưa người lên bờ biển, thì quay trở lại thuyền lớn, thuyền lớn trở lại trong màn sương mù dày đặc, biến mất không thấy gì nữa.

“Nơi này chính là Đông Uyên.” Diêu Dạ đi phía trước: “Các ngươi muốn đi đâu? Nói không chừng chúng ta có thể cùng đi.”

“Đây là đâu?” Sơ Tranh hỏi.

“Đây là Bình Khâu phủ.” Diêu Dạ rất quen thuộc Đông Uyên, đảm đương nhiệm vụ giải thích: “Bình Khâu phủ địa giới rộng, hoàn cảnh ác liệt, con người hỗn tạp, thuộc về khu vực không có ai quản lí, người ở đây rất hung ác, phải vô cùng cẩn thận.”

Địa giới của Đông Uyên lấy phủ phân chia, phía dưới một cái phủ giới lại phân chia thành từng cái thành trì.

Trừ ba nhà Thẩm, Quân, Mộ Dung ra, thì vẫn còn các gia tộc khác, những phủ giới này đều được phân chia rõ ràng rành mạch.

Bình Khâu phủ là địa giới duy nhất không bị phân chia.

Tất cả những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cơ bản đều tiến hành ở Bình Khâu phủ, tỉ như “nhập cư trái phép”.

Sơ Tranh thấy Tạ Xu đi chậm, ôm Thiên Cẩm Thử, dừng lại chờ hắn.

“Quân cô nương, ta sẽ không chạy.” Tạ Xu nhướn mày cười: “Ngươi yên tâm.”

Sơ Tranh: “…”

Thẻ người tốt quái gở.

Sơ Tranh buộc lại áo choàng trên người hắn, hất Vô Địch từ trên bả vai hắn xuống, Vô Địch đập cánh, rơi xuống đất.

“Còn để cho ta nhìn thấy lần nữa, lột sạch lông của ngươi.”

Vô Địch: “…”

“Quân cô nương, chỉ là một con vật, không cần thiết phải tức giận, ta cũng rất thích nó.” Tạ Xu vì Vô Địch nói chuyện.

“Ta tìm dây thừng cho ngươi buộc.” Sơ Tranh nói: “Nó không đủ tư cách đứng trên vai ngươi.”

Tạ Xu: “…”

Vô Địch: “…” Đại lão đây là muốn hại ta a!

“Thời tiết ở đây sao mà lạnh thế?” Sơ Tranh hỏi Diêu Dạ đi phía trước.

Diêu Dạ đang ôm cánh tay dùng huyền khí hộ thể.

Không có gió, tiết trời sáng sủa, không biết vì sao lại lạnh như thế.

“Ta cũng đã lâu không trở về, có lẽ Đông Uyên đang bước vào mùa đông?” Diêu Dạ không chắc chắn lắm, bởi dựa theo thời gian biểu của hắn, thì lúc này, Đông Uyên đang là thời gian giao mùa của xuân và hạ, hẳn phải nóng, nhưng sao lại lạnh thế này.

Chẳng lẽ lâu quá mình không trở về, nên nhớ lầm mất rồi?

Đọc truyện chữ Full