TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2038: Chậm chạp muốn về (5)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Xã trưởng bị hai thành viên khác kéo ra.

“Các cậu làm trò gì đấy!” Xã trưởng tránh khỏi kiềm chế của hai người, đôi mắt đẹp trừng một cái: “Tạo phản sao?”

“Xã trưởng cậu bình tĩnh một chút! Cậu quen biết người ta không?”

Xã trưởng lắc đầu, ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp.

Trường học lớn như vậy, trước kia chưa từng thấy cũng không kỳ quái, dù sao cũng có những người cho dù học chung một tầng lầu, đến lúc tốt nghiệp, người của lớp bên cạnh cũng không biết mà.

Nam sinh: “Đúng đó, chúng tớ cũng không biết cô ấy, tại sao cô ấy lại muốn tài trợ cho chúng ta?”

Nữ sinh cũng gật đầu: “Xã trưởng, không có chuyện đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đâu, có thì chắc chắn là bẫy.”

Xã trưởng: “…”

Tất cả mọi người đều là học sinh, có thể có âm mưu lớn cỡ nào chứ?

Xã trưởng vung tay lên: “Ai nha, quản nó làm chi, dù sao đội kịch nói chúng ta cũng không có gì để mà mưu đồ, cậu sợ cái gì!”

Nam sinh /nữ sinh: “…” Xã trưởng nói có đạo lý lắm.

Đội kịch nói này của họ, bây giờ chỉ có bốn người, có gì để mà mưu đồ?

“Bạn học, tới tới tới, chúng ta thương lượng chuyện tài trợ một chút nào.” Xã trưởng quay đầu xuất ra nụ cười kinh doanh: “Còn chưa hỏi tên tuổi của cậu nha?”

“Không quan trọng.”

“A…”

Đội kịch nói bao gồm cả xã trưởng, hết thảy có bốn thành viên.

Còn có một người ngày hôm nay có việc, không tới.

Đội kịch nói tiêu hao cũng không cao, dù sao bọn họ bình thường cũng chỉ chơi những thứ mình yêu thích, lại không làm những chuyện khác.

Mức độ lớn nhất chính là tham gia hoạt động của trường học, sắp xếp một tiết mục, cần trang phục đạo cụ mà thôi.

Sơ Tranh chuyển vào trong tài khoản của xã trưởng một khoản tiền.

“Bạn… Bạn học, có phải cậu ấn thừa mấy số 0 rồi không?” Vì sao cô ấy lại đếm ra một trăm ngàn chứ?

(100.000 NDT = 332.639.000 VNĐ)

Một ngàn tệ cô ấy đã cảm thấy là cái giá trên trời rồi!!

Vừa rồi trong suy nghĩ của cô ấy, tối đa cũng chỉ là mấy trăm tệ, dù cao lắm cũng chỉ hơn một ngàn.

Làm sao có thể nghĩ đến, đếm xong chuỗi số 0 này, phát hiện lại là một trăm ngàn.

“Không có.” Chỉ có ấn thiếu, làm sao có thể ấn thừa!

“… Nhưng… Nhưng mà…” Xã trưởng trực tiếp cà lăm.

Một trăm ngàn đối với người lớn mà nói thì cũng không phải số lượng nhỏ, xã trưởng nào dám nhận.

“Tôi có tiền.” Đại lão mặt thành khẩn.

Xã trưởng: “Bạn học, đây không phải là vấn đề có tiền hay không, cậu đưa nhiều như vậy…”

“Các cậu cảm thấy quá nhiều, thì quyên ra ngoài đi.” Dù sao nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, số tiền kia xử trí như thế nào cũng được.

Tiền đã tiêu xài như tát nước ra ngoài, chắc chắn Sơ Tranh không thể lấy về, vội vàng chuồn.

Cô vừa mở cửa của đội kịch nói ra, bên ngoài có người vừa vặn muốn vào.

Hai người đụng vào nhau ở cửa ra vào, người ngoài cửa khiếp sợ nhìn Sơ Tranh, sau đó kinh hô một tiếng: “Hàng Sơ Tranh, cậu ở đây làm gì!!”

“Vì sao tôi không thể ở đây?” Sơ Tranh hỏi lại: “Đây là địa bàn của cô à?”

Khương Tĩnh vừa lên bảng vinh quang của lầu ký túc xá, nhìn Sơ Tranh giống như nhìn kẻ thù vậy.

“Nơi này đương nhiên là địa bàn của tôi, cậu tới đây làm gì!”

Khương Tĩnh chính là thành viên cuối cùng của đội kịch nói.

Sơ Tranh xuất hiện ở đây, Khương Tĩnh có một loại cảm giác lãnh địa bị mạo phạm, gai nhọn trên toàn thân đều dựng lên.

“Tiểu Tĩnh, cậu làm gì thế!” Xã trưởng chậm hơn Sơ Tranh một bước: “Cậu hô to gọi nhỏ làm gì!”

Khương Tĩnh chỉ vào Sơ Tranh: “Xã trưởng, cô ta…”

Xã trưởng cướp lời nói một mạch: “Cậu ấy là người tài trợ cho đội kịch nói của chúng ta, cậu đừng vô lễ như vậy.”

Khương Tĩnh: “???”

Người tài trợ?

Cô?

Mình và cô ở cùng một ký túc xá, có thể không hiểu rõ cô à? Ngày bình thường tiết kiệm lại keo kiệt, cô sẽ lấy tiền ra tài trợ cho đội kịch nói chắc.

Bày ra trò đùa quốc tế đấy à.

“Xã trưởng, đội kịch nói chúng ta còn chưa tới thời điểm cần mấy chục tệ tài trợ chứ?” Khương Tĩnh cười lạnh một tiếng.

Xã trưởng: “Mấy chục tệ cái gì, vị bạn học này không chỉ tài trợ mấy chục tệ đâu.”

Khương Tĩnh: “Mấy trăm tệ? Vậy thì cũng không nhiều, chỉ có ngần ấy tiền, xã trưởng, cậu không thể vứt bỏ cốt khí được!”

Xã trưởng: “…”

Xã trưởng lấy điện thoại di động ra, ấn mở tin nhắn kia, giơ ra trước mặt Khương Tĩnh.

“Cậu tự xem đi.”

Trong tin nhắn, một chuỗi số 0 yên lặng nằm đó, Khương Tĩnh còn chưa đếm kỹ.

Một… Một trăm ngàn??

Khương Tĩnh khiếp sợ nhìn về phía xã trưởng.

“Tôi đi trước.”

“Ai, bạn học, cậu chờ một chút, số tiền này thật sự quá nhiều, chúng tớ không thể nhận!” Xã trưởng nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, để lại Khương Tĩnh không thể tin đứng tại chỗ.

Khương Tĩnh lấy lại tinh thần, lập tức hỏi thăm hai vị bạn học khác ở đây: “Một trăm ngàn kia thật sự là cô ta cho?”

“Đúng vậy.”

“Làm sao có thể! Cô ta sao có thể có một trăm ngàn?” Một người keo kiệt như cô ta, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói về gia cảnh của cô, nhưng nhìn từ thói quen trên cuộc sống thì gia cảnh chắc hẳn không tốt lắm.

Khương Tĩnh không muốn tin tưởng sự thật này lắm.

“Cậu biết cậu ấy à?” Nữ sinh tò mò hỏi: “Cậu ấy học lớp nào?”

“… Học cùng lớp với tớ.”

Nữ sinh kinh ngạc: “Là bạn cùng lớp của cậu á!”

Khương Tĩnh: “…”

Sơ Tranh tránh né sự truy kích của xã trưởng, chuẩn bị đi theo đường nhỏ trở về phòng học.

Soạt ——

Sơ Tranh: “…”

Tiếng gì?

Giữa ban ngày đừng có dọa người như vậy nha!

Ào ào ——

Lùm cây nơi xa lay động, giống như có thứ gì đó lắc lư.

Sơ Tranh ấn cổ tay, cảnh giác nhìn chằm chằm bên kia, cân nhắc xem mình nên đi tới, hay là trở về.

Nhưng vào lúc này, một bóng người không chút dấu hiệu báo trước nào chạy từ trong bụi cỏ ra.

Tiếp theo là người thứ hai.

Nam sinh thứ ba xuất hiện có một mái tóc màu đỏ rượu rêu rao, đồng phục bị hắn cầm trong tay, dường như đang bọc lấy thứ gì đó.

Ba người xông từ trong bụi cỏ ra, có lẽ cũng không ngờ tới có một người đứng ở phía ngoài, đối đầu chính diện với cô.

Hai nam sinh đằng trước rõ ràng hơi luống cuống.

Nam sinh có mái tóc màu đỏ rượu chạy tới, lúc chạy tóc mái tản ra, lộ ra cái trán trơn bóng.

Dáng vẻ nam sinh đoan chính tinh xảo, màu da trắng hơn hai người kia không ít, dưới lông mày hẹp dài là một đôi mắt đen nhánh như mực, phản chiếu quang ảnh của con đường nhỏ, giống như trong mực đậm kia pha tạp thêm ánh sáng nhạt.

Cách rất gần, Sơ Tranh mới phát hiện mái tóc màu đỏ rượu của hắn cũng không phải nhuộm hết toàn bộ.

Mà chỉ chọn nhuộm một chút, có thể là chất tóc mềm mại, hắn hơi động một cái, màu đỏ rượu giấu ở phía dưới sẽ chui ra ngoài.

Sơ Tranh: “…” Có chút muốn sờ, muốn sờ…

“Đi.” Nam sinh túm lấy một người, chạy qua bên người Sơ Tranh.

Khi lướt qua cô, nam sinh ngước mắt cô một cái, không có cảm xúc gì đặc biệt, giống như nhìn một người qua đường.

Ánh nắng chiều từ tán cây pha tạp rơi xuống, hắt lên mặt đất, lấm ta lấm tấm.

Hai người kia cực nhanh chạy theo, gió nhẹ giương lên, nam sinh giẫm lên cái bóng vỡ vụn pha tạp chạy ra xa, cuối cùng triệt để yên tĩnh lại.

Sơ Tranh thu hồi tầm mắt, nghiền nghiền đầu ngón tay, đi về phương hướng phòng học.

Giờ tự học buổi tối còn chưa tan, Sơ Tranh đã nghe thấy có người nói trường học mất một trăm ngàn.

“Ai trộm?”

“Ai mà biết được… Tiền của trường học cũng dám trộm, lá gan thật lớn mà.”

“Tớ thấy tám phần là mấy người bên Hoa Hải làm ra.”

“Tiền không phải mất ở lầu dạy học mới sao.”

“Trước kia cũng chưa từng xảy ra loại chuyện này.”.

“Sau khi những người bên Hoa Hải đến, không phải nơi này xảy ra chuyện, thì chính là chỗ kia xảy ra vấn đề…”

Đọc truyện chữ Full