TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2039: Chậm chạp muốn về (6)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mất một trăm ngàn, cũng không phải số lượng nhỏ.

Chắc trường học không muốn náo lớn, nhưng không biết vì sao lại tiết lộ phong thanh, bây giờ có lẽ toàn trường đều đã biết.

Trong đầu Sơ Tranh hiện lên ba nam sinh trước đó gặp phải…

Không thể nào?

Nhưng hành vi của ba người kia lúc ấy, nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi.

Thế này bảo ta đi tẩy trắng kiểu gì?

Làm khó ta à!

Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới chính là, chuyện này không tra ra được ba nam sinh kia, ngược lại tra được trên đầu cô.

Tiết tự học thứ 2, Sơ Tranh bị gọi vào văn phòng.

Trong văn phòng chỉ có giáo viên chủ nhiệm của cô, hiệu trưởng và giáo viên giữ tiền cô Lâm, còn có chủ nhiệm giáo dục.

Những giáo viên còn lại đều không ở đây, chắc là bị đẩy ra ngoài rồi.

“Bạn học Hàng, chúng tôi gọi em tới đây là có chút việc muốn hỏi…” Người nói chuyện chính là hiệu trưởng, mặt mũi hiền lành, giọng điệu hòa ái.

“Ngài hỏi.”

Giọng điệu hiệu trưởng uyển chuyển: “Xế chiều hôm nay em có đi qua lầu dạy học mới bên kia không?”

“… Xem như đi qua đi.”

Khi cô trở về, con đường nhỏ cô đi dính liền với lầu dạy học mới, nhưng chuyện này chỉ có thể tính là cô đi ngang qua nhỉ?

“Vậy em có trông thấy một cái túi văn kiện bằng da lớn tầm từng này không?” Hiệu trưởng khua tay, còn cười hòa ái với cô, trấn an cô không cần sợ hãi.

“Không có.”

Sơ Tranh không có chút bối rối nào, không kiêu ngạo không tự ti đứng ở đó, mấy giáo viên không nhìn ra dị thường gì.

“Bạn học Hàng, em có khó khăn gì thì có thể nói với giáo viên hoặc là nói với tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết…”

“Tiền không phải em lấy.”

Thần sắc hiệu trưởng hơi khựng lại.

Bọn họ cũng vì sợ oan uổng cho học sinh, xúc phạm tới tâm lý học sinh, cho nên không dám hỏi trực tiếp.

Sơ Tranh ngay thẳng nói ra như vậy, ngược lại làm cho họ dễ đặt câu hỏi hơn.

Hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng: “Nhưng mà có người nói trông thấy em lấy ra một trăm ngàn.”

Sơ Tranh ngước mắt, đối đầu với ánh mắt hiệu trưởng: “Ai nói? Khương Tĩnh?”

Hôm nay cô chỉ lấy ra một trăm ngàn cho đội kịch nói, mà trong đội kịch nói, người có mâu thuẫn với cô chỉ có Khương Tĩnh.

“Ách…”

Đúng là Khương Tĩnh nói.

Bọn họ đã hỏi học sinh ở đội kịch nói, xác định Sơ Tranh xác thực từng đưa tiền.

Sơ Tranh: “Xin hỏi cô giáo, tiền mất lúc nào?”

Cô Lâm nói: “Khoảng tầm 6 giờ.” Lần cuối cùng bà xác định tiền vẫn còn là 5 giờ năm mươi mấy, lúc ấy vừa vặn nhận một cú điện thoại, thấy được thời gian.

Sau đó chỉ có thời gian hơn 20 phút trôi qua, tiền đã không thấy tăm hơi.

“Khi em đến đội kịch nói là 5 giờ 40, rời khỏi đội kịch nói thì đã qua 6 giờ, trên lịch sử chuyển khoản có thời gian rõ ràng. Hiệu trưởng, thầy cô, em không thể trộm tiền trước khi tiền rơi được, cũng không thể gửi tiền vào trong ngân hàng nhanh như vậy đúng không?”

Lúc Khương Tĩnh đến nói, cũng không nói là cho tiền mặt hay là chuyển khoản, bọn họ cũng đã quên xác nhận.

Lúc ấy nghe thấy con số một trăm ngàn này, trùng hợp đến mức làm cho họ tiến vào điểm mù.

Hiệu trưởng xác định lời Sơ Tranh nói không có vấn đề gì, rất là lưu loát xin lỗi Sơ Tranh: “Là chúng tôi sai lầm, tôi xin lỗi em.”

Sơ Tranh trở lại phòng học, âm thanh trong phòng học lập tức biến mất.

Nhưng ánh mắt nhìn Sơ Tranh có chút kỳ quái, giống như đã chắc chắn cô chính là người trộm tiền.

Chờ Sơ Tranh đi đến vị trí của mình, bốn phía lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

“Nhìn cậu ta bình thường vô thanh vô tức, sao lại làm ra loại chuyện này?”

“Trước đó tớ còn cảm thấy là người bên Hoa Hải làm ra… Không nghĩ tới lại là người lớp chúng ta.”

“Cậu ta cũng về rồi kia, nhìn qua cũng không có việc gì, có phải là nghĩ sai rồi không?”

“Không thể nào, sao nhiều người như vậy không gọi, chỉ gọi một mình cậu ta, hơn nữa không phải Khương Tĩnh nói, trông thấy cậu ta cầm tiền sao?”

Sơ Tranh nhìn về phía Khương Tĩnh bên kia một chút, Khương Tĩnh che miệng cười trộm, không biết đang nói gì với bạn học bên cạnh.

Rõ ràng là Khương Tĩnh thừa dịp cô tới văn phòng, đã nói gì đó với bạn cùng lớp.

Sơ Tranh bình tĩnh rút một quyển sách ra lật ra, không quan tâm những ánh mắt dò xét kia.

Tiếng thảo luận kết thúc khi giáo viên chủ nhiệm đến.

Giáo viên chủ nhiệm nói hai câu, nói gần nói xa là giải thích mọi chuyện cho Sơ Tranh.

“Hi vọng mọi người đừng nghe gió rồi chắc chắn là mưa, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có chứng cứ, tất cả mọi người là bạn học, phải đoàn kết thân thiện với nhau.”

Giáo viên chủ nhiệm dừng một chút: “Chuyện phát sinh ngày hôm nay chắc các em cũng đã nghe nói đến. Chúng tôi tạm thời vẫn chưa điều tra ra được là ai, cô cũng sẽ không nghi ngờ các em, chỉ là chuyện đã xảy ra như vậy, nếu như có bạn học trong lớp chúng ta tham dự, thì hãy đến gặp riêng cô, nếu như không có thì tốt nhất.”

Giáo viên chủ nhiệm nói xong mấy câu này, bảo mọi người tiếp tục tự học, rời khỏi phòng học.

Giáo viên chủ nhiệm vừa đi, trong phòng học liền vang lên tiếng thảo luận.

“Không phải Hàng Sơ Tranh à…”

“Nghe ý của cô thì chắc chắn không phải rồi.”

“Vậy vì sao Khương Tĩnh lại nói là cậu ta?”

“Còn không phải Khương Tĩnh vu oan cho người ta à? Vừa rồi tớ còn tin thật…”

“Khương Tĩnh bị điên à.”

Sắc mặt Khương Tĩnh khó coi, sao lại không phải là cô chứ? Rõ ràng cô không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy, tiền kia không phải trộm thì từ đâu tới?

Vừa rồi giáo viên chủ nhiệm nói mấy câu kia, không phải chính là nói cho cô ta nghe sao?

Khương Tĩnh thật sự cho rằng người trộm tiền là Sơ Tranh sao?

Chưa chắc.

Dù sao Khương Tĩnh cũng được ăn học, cho dù ngu xuẩn, cũng sẽ có kiến thức thông thường.

Có người trộm tiền nào, sẽ trộm tiền rồi tặng ra không cần báo đáp chứ?

Ở sâu trong nội tâm Khương Tĩnh chính là muốn mượn cơ hội này chỉnh Sơ Tranh mà thôi.

Những bạn học vừa rồi thảo luận về Sơ Tranh bắt đầu thảo luận về mình, sắc mặt Khương Tĩnh khó coi, cúi thấp đầu xuống, hận không thể tìm một cái lỗ mà nhét mình vào.

Mấy giáo viên ở trong văn phòng xem giám sát của trường học, muốn xem xem có thể tìm được người không.

Thời gian xác định tương đối rõ ràng, ngược lại cũng không cần xem quá nhiều.

“Ba học sinh này đi từ bên kia ra.”

“Mấy em này nhìn là biết học sinh của Hoa Hải bên kia.” Một giáo viên tức giận: “Nhìn xem đó là dáng vẻ mà học sinh nên có sao?”

“Đây là học sinh lớp nào?”

“Tôi biết, Trì Quy đây mà, chính là em học sinh lúc trước nổi lên xung đột với giáo viên ấy.” Có giáo viên biết: “Nghe nói khi ở Hoa Hải chính là một cái gai, vừa tới chỗ chúng ta đã náo ra chuyện lớn như thế.”

“Có phải là cậu ta làm ra không?”

“Khoảng thời gian này chỉ có ba người này từng xuất hiện, không phải bọn họ thì còn có thể là ai.”

“Gọi tới hỏi!”

“Mặc dù là học sinh của Hoa Hải, nhưng bây giờ cũng là của trường chúng ta, không thể đối xử khác nhau, các thầy cô đừng mang thành kiến.” Hiệu trưởng đề điểm một câu.

Mấy giáo viên bình tĩnh lại, nhắn tin trong nhóm bảo giáo viên chủ nhiệm của Trì Quy gọi người đến.

Bây giờ đã hết giờ tự học, học sinh đều đi cả rồi.

Bên kia đáp không nhìn thấy người, có lẽ đã về ký túc xá, giáo viên chủ nhiệm nói để ông ta đến ký túc xá tìm.

Kết quả người còn chưa tìm được, ngược lại có học sinh vội vã hô lên báo cáo, đưa khoản tiền mà cô Lâm làm mất tới.

Ánh mắt các giáo viên sáng ngời nhìn học sinh kia.

Học sinh kia vội vàng khoát tay: “Không phải em không phải em… Em phát hiện trong khe hở của cái bàn. Thật ạ, có bạn em có thể làm chứng!! Chúng em cùng phát hiện, không tin các thầy cô có thể gọi tới hỏi.”

Đọc truyện chữ Full