TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2086: Khoảng cách năm ánh sáng (15)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vương Giả khuyên Sơ Tranh phải biết cầu tiến, không nên xem những bộ phim loạn thất bát tao trước kia nữa.

Sơ Tranh không để ý tới nó, cũng vô cùng kiên định với quyết định của mình, tuyệt đối không lay được.

【…】 Tức giận đến loạn mã, không được, phải tỉnh táo một chút, phát cái nhiệm vụ cho cô!

Vương Giả phát nhiệm vụ, quả nhiên hai bên tỉnh táo hơn nhiều, dù sao Sơ Tranh cũng trực tiếp che giấu nó.

Trong lòng Vương Giả đắng, nhưng nó không nói, nó là một cái hệ thống kiên cường.

Lúc Uất Thì cân nhắc, Sơ Tranh đi mua… Chuộc những người bị bắt trong quân đoàn về.

Mua gì mà không phải là mua.

Đều như nhau cả.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô mà cứ như vậy thì chúng ta sẽ không còn tình yêu nữa đâu! 】

Chưa từng yêu.

【…】 Vương Giả phát điên 【 Tốt xấu gì chúng ta cũng là cộng sự lâu như vậy, cô không có chút lương tâm nào sao? 】

Không phải bị mi ăn rồi à?

【…】 Hả hả hả?? Cái gì bị ăn… 【 Cô mắng ta! 】

Ta không có, ta không phải, mi đừng nói lung tung.

【… 】

Vương Giả offline chuồn mất, còn nói tiếp với cô nữa, sớm muộn gì cũng tức giận đến mức bệnh tim tái phát!

“Phó đôn đốc Lương… Ngài ở đây không?” Giọng nói của quân đoàn số 2 từ ngoài cửa truyền vào.

Sơ Tranh mở cửa ra ngoài: “Chuyện gì?”

Quân đoàn số 2 hắng giọng một cái: “Chuyện là… Có anh em trở về nói, đôn đốc Lộ cũng ở chỗ Helder!”

“Ai?”

“Đôn đốc Lộ… Lộ Triệu Niên.” Quân đoàn số 2 hiển nhiên cũng biết bát quái trên tinh võng, giọng nói yếu xuống.

Sắc mặt Sơ Tranh nghiêm hơn, lạnh giọng hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”

“Đôn đốc Lộ…”

“Câu phía trên.”

“Có anh em trở về nói, đôn đốc Lộ cũng ở chỗ Helder…”

“Câu trên nữa.”

“Ngài… Ở đây không?”

“Không ở.”

Sơ Tranh đóng sầm cửa lại.

Quân đoàn số 2: “??”

Quân đoàn số 2 ăn canh bế môn, số 1 3 4 lần lượt tới gõ cửa.

Đại ý chính là đi cứu đôn đốc Lộ.

Sơ Tranh phiền cực kỳ: “Hắn cũng không phải người của quân đoàn thứ hai, cứu gì mà cứu!”

“Nhưng tất cả mọi người là người trong liên minh, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, về sau nói không chừng còn có hợp tác, sao có thể không cứu được?”

Sơ Tranh kiên định: “Tôi có thể!”

“Phó đôn đốc Lương, chúng tôi đều biết, ngài và đôn đốc Lộ có chút… Hiểu lầm, nhưng bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, phải đoàn kết một lòng!” Không cứu về sẽ bị xử phạt đó!!

Mấy ngày nay ở chung với Sơ Tranh, cảm thấy mặc dù Sơ Tranh hơi lạnh lùng, nhưng cô trừ điểm này, kỳ thật đều rất tốt.

Trong tim bọn họ vẫn đứng về phía cô.

Nhưng lý trí thì không được.

Này nếu mà không cứu, đôn đốc Lộ chết ở đây thì cũng thôi đi, nếu không chết, sau khi trở về, đám người họ đều phải chịu tội.

Mặc kệ có ân oán gì, ở bên ngoài đều là chiến hữu.

Thấy chiến hữu chết mà không cứu, trong quân quy của quân liên minh có hình phạt rõ ràng.

Nếu như bởi vì ân oán cá nhân, mà thấy chết không cứu chiến hữu, thì còn ai dám giao trọng trách cho nữa?

“Vậy chúng ta giết chết hắn?” Sơ Tranh mặt lạnh, đưa ra một suy nghĩ to gan lại thành thục.

Đám người: “…”

Ngài thật là thành thục.

Cuối cùng Sơ Tranh vẫn lấy tiền đi chuộc, nể tình có thể giúp cô tiêu tiền, cô đành… Nhịn một chút đi.

Nếu thật sự mà nói, thì Lộ Triệu Niên trừ kết hôn với Lương Niệm, cũng chưa hề làm chuyện khác tổn thương đến nguyên chủ.

Nhưng cô nguyện ý chuộc, Helder bên kia lại không nguyện ý thả người.

Sơ Tranh: “…”

Vậy không phải vừa vặn sao!

Thế này coi như chuyện không liên quan đến ta đúng không?

Quân đoàn số 1 2 3 4: “…”

Vì sao số bọn họ lại khổ thế này, vất vả lắm mới thuyết phục được phó đôn đốc Lương, bên kia lại làm trò!

Uất Thì chỉ có thể hoạt động ở trong phòng, nhưng cửa phòng vẫn mở, hắn có thể nhìn thấy bên ngoài.

Hai ngày nay rõ ràng hắn phát hiện có thêm không ít người.

Nhìn dáng vẻ là cô lấy được người bên Helder về…

Helder thế mà lại thả người?

Uất Thì đứng ở cửa ra vào, vừa vặn nghe thấy người giữ cửa nói chuyện phiếm, bắt được mấy chữ như phó đôn đốc Lương, đôn đốc Lộ, Lộ Triệu Niên.

“Này.”

Hai người nói chuyện phiếm quay đầu nhìn Uất Thì.

Bọn họ được cứu sau, chỉ biết thiếu niên này là phó đôn đốc Lương bảo trông coi, không biết hắn có lai lịch gì.

Uất Thì đứng ở bên trong cửa, hỏi: “Lộ Triệu Niên là người của Lộ gia ở Đế Đô Tinh sao?”

“Đúng vậy, cậu biết à?” Một người trong đó tò mò.

Uất Thì không trả lời mà hỏi lại: “Hắn ở đâu?”

“Chỗ Helder.”

Uất Thì nhíu mày, chỗ Helder? Sao hắn chưa từng thấy? Nhưng lúc ấy hắn hành động cũng có hạn, có lẽ bị giam ở nơi khác.

“Hắn và phó đôn đốc Lương của các người có quan hệ thế nào?”

Hai người liếc nhau, cười cười không nói chuyện.

Bọn họ cũng không dám nói lung tung.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Uất Thì, tự dưng có chút mập mờ.

Uất Thì không hỏi ra được nhiều thứ hơn, chỉ có thể về phòng.

“Rốt cuộc hắn là ai thế?”

“Không biết nữa, nghe nói là phó đôn đốc Lương đổi đến.”

“Không phải phó đôn đốc Lương coi trọng hắn chứ? Người này cũng đẹp quá đi mà.”

“Nhưng phó đôn đốc Lương và đôn đốc Lộ không phải…”

Tiếng hai người nhỏ giọng thảo luận, loáng thoáng truyền vào bên trong.

Uất Thì âm tình bất định nhìn chằm chằm hư không, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lại qua một ngày nữa, từ thật sớm Uất Thì đã nhìn thấy Sơ Tranh dẫn người rời đi.

Nghe người bên ngoài thảo luận, là muốn đích thân đi cứu Lộ Triệu Niên.

Uất Thì đứng đó một lúc lâu, mặt không cảm xúc trở về phòng.

Helder không thả người, là bởi vì con gái ông ta coi trọng Lộ Triệu Niên.

Con gái Helder dáng dấp cùng kiểu với ông ta, Sơ Tranh nghĩ đến hình ảnh kia, có chút… Khôi hài.

Tỉnh táo, không thể cười, sụp thiết lập!

Hình tượng đại lão không thể sụp đổ!

“Ở bên ngoài hắn đã kết hôn rồi.” Sơ Tranh nói: “Lại kết hôn với con gái ông, thì đó chính là trùng hôn.”

Trong tinh tế trùng hôn cũng phạm pháp.

“Sợ cái gì, dù sao về sau hắn cũng không trở về.” Con gái Helder hừ lạnh một tiếng: “Cha, con không cho phép cha thả hắn đi!”

Helder cực kỳ cưng chiều con gái: “Được được được, nghe lời con.” Ông ta lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ với Sơ Tranh: “Cô cũng thấy đấy, con gái tôi không đồng ý thả hắn ra.”

Sơ Tranh rất muốn nói có phải các ngươi bị thiểu năng không?

Lộ Triệu Niên ăn mặc kiểu đó, nhìn là biết người của chính phủ, cho dù không biết quân hàm, cũng sẽ thấy người này ăn mặc kỳ lạ như vậy, dáng dấp anh tuấn bất phàm, nhất định không phải là một tên tiểu lâu la chứ?

Các ngươi còn dám nhốt người?

Không sợ người nhà họ Lộ kéo đội ngũ tới tiêu diệt các ngươi à?

Đương nhiên Sơ Tranh cũng sẽ không nhắc nhở bọn họ về vấn đề trí thông minh.

Quân đoàn số 1 2 3 4 thấy dáng vẻ Sơ Tranh như rất muốn thành toàn cho bọn họ, vội vàng đọc thuộc lòng quân quy của quân liên minh cho Sơ Tranh nghe.

Sơ Tranh: “…”

Bất kể là quân quy gì, không cứu được!

Ai thích cứu thì đi mà cứu!

Ta còn sợ quân quy chắc?

“Vậy chúc phúc cho hai người.”

Sơ Tranh ném ra câu nói này, không để ý tới quân đoàn số 1 2 3 4 khiếp sợ, xoay người rời đi.

“Phó đôn đốc Lương!!”

Quân đoàn số 1 2 3 4 khiếp sợ xong, vội vàng đuổi theo.

“Ngài chờ một chút đi mà!”

“Ngài đừng như vậy!”

“Đôn đốc Lộ vẫn phải cứu!”

“Phó đôn đốc Lương!!”

Helder: “???”

Con gái Helder mờ mịt hỏi: “Cha, cô ta tới làm gì thế?”

Helder cũng mờ mịt giống vậy: “…” Ông ta cũng không rõ lắm.

Đọc truyện chữ Full