TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2087: Khoảng cách năm ánh sáng (16)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Uất Thì nghe thấy âm thanh huyên náo, cau mày đứng lên, đi tới cửa.

Vừa vặn trông thấy quân đoàn số 1 2 3 4 đuổi theo Sơ Tranh lên.

“Phó đôn đốc Lương ngài suy nghĩ lại một chút đi? Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp đó!!”

“Phải cứu đôn đốc Lộ mà!”

“Phó đôn đốc Lương…”

Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, đằng sau còn có mấy người đi theo ồn ào.

Sơ Tranh quay người: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi đã đi cứu, là không cứu ra được, báo cáo cứ viết như vậy, hiểu chưa?”

Quân đoàn số 1 2 3 4: “… Chuyện này… Đây là báo cáo sai, bị phát hiện là làm trái kỷ cương nghiêm trọng.”

“Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần các anh một mực chắc chắn, thì ai biết được?”

“…”

Thế này không đúng!

Sơ Tranh tiếp tục tẩy não bọn họ: “Có phải tôi từng đi cứu Lộ Triệu Niên không?”

Quân đoàn số 1 2 3 4 gật gật đầu.

“Có phải là Helder không thả người không?”

Quân đoàn số 1 2 3 4 tiếp tục gật gật đầu.

“Tôi đi cứu người, Helder không thả người, cuối cùng không phải không cứu được sao?” Sơ Tranh cho ra một kết cấu logic hoàn chỉnh.

Quân đoàn số 1 2 3 4 tiếp tục gật gật đầu.

“Vậy còn có vấn đề gì nữa?”

“…” Mặc dù cô nói không hề có đạo lý, nhưng hình như họ không tìm thấy điểm để phản bác.

Uất Thì nhìn quân đoàn số 1 2 3 4 bị Sơ Tranh lừa gạt đến không dám nói lời nào, khóe miệng khẽ co giật.

Người này…

Dường như không giống như hắn nghĩ lắm.

Sơ Tranh vốn muốn đi một bên khác, đột nhiên rẽ ngoặt, đến cửa phòng Uất Thì: “Anh đã nghĩ xong chưa?”

Uất Thì lui lại hai bước, giữ một khoảng cách với Sơ Tranh: “Cô thật sự có thể rời khỏi nơi này?”

“Đương nhiên.”

Cô gái tự tin lại chắc chắn.

Uất Thì không xác định được cô nói thật hay giả.

“Ngay cả bạn của mình cô cũng không cứu, tại sao tôi phải tin tưởng cô?”

Vừa rồi nghe ý tứ của mấy người kia, thì ngay cả Lộ Triệu Niên cô cũng không có ý định cứu, sao lại hảo tâm mang mình rời khỏi đây được?

“Anh không giống.” Anh có thể so sánh với Lộ Triệu Niên sao? Hắn ta là cái thá gì?

Uất Thì cau mày: “Tôi có chỗ nào không giống.”

“Anh… Rất đẹp.” Ừm!

Uất Thì: “…”

Uất Thì từng gặp Lộ Triệu Niên, cho dù mấy năm rồi không gặp, chắc cũng sẽ không có biến hóa quá lớn, dáng dấp của y cũng không kém mà?

“Có nghe thấy không, vừa rồi phó đôn đốc Lương nói vì hắn đẹp đấy, tôi đã nói phó đôn đốc Lương coi trọng hắn mà.”

“Sao phó đôn đốc Lương cũng nông cạn như thế nhỉ?”

“Không phải phó đôn đốc Lương nông cạn, là người bên trong kia kìa, nếu mà thả ra ngoài, tôi tin tưởng rất nhiều người cũng sẽ nông cạn như thế.”

“…”

Sơ Tranh đi từ gian phòng ra, hai người đang chụm đầu thảo luận lập tức đứng vững.

Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút, không nói chuyện, trực tiếp rời đi.

Hai người thở phào.

Hù chết người.

Tư thế kia của phó đôn đốc Lương thật sự rất dọa người.

Phi thuyền đối với người ở đây mà nói, đúng là quan trọng như tính mạng của bản thân và gia đình.

Nhưng Sơ Tranh cũng chướng mắt.

Đặt ở bên ngoài chính là đồng nát sắt vụn.

Sơ Tranh dùng tiền bảo Đỗ Bang đi truyền tin tức giúp mình.

Có được lợi ích, Đỗ Bang hấp tấp đi giúp Sơ Tranh làm.

Chờ hắn ta làm xong xuôi, đột nhiên lấy lại tinh thần.

Cô truyền tin tức gì ra?

Không phải là gọi quân liên minh đến đây chứ?

Vậy không phải xong con bê sao?

Đỗ Bang tát vào mặt mình một cái: “Cho mày tham tiền này!”

Sau đó ngày nào Đỗ Bang cũng sống trong nơm nớp lo sợ, tùy thời chuẩn bị tốt để chạy trốn.

Nhưng mà quân liên minh không đến, mà có một chiếc phi thuyền tới.

Có thể an toàn tránh khỏi từ trường phía trên, hạ xuống được đây, thuyền còn không có một chút tổn thất nào, chứng minh phi thuyền này tuyệt đối không phải phi thuyền bình thường gì đó.

Đám người: “…”

Mẹ nó lớn như vậy, có thể là phi thuyền bình thường được à?

Trần Xuyên mang người đến thành trấn sắt thép của Đỗ Bang, ai cũng cao to vạm vỡ, khí thế hung hăng, nhìn thấy lập tức khiến cho người ta sợ hãi, người trong thành trấn chủ động nhường đường cho họ.

Người canh gác ở trụ sở của Đỗ Bang vội chĩa vũ khí vào người tới.

Người đi đến gần, thì có người rống lên: “Mấy người là ai? Tới đây…”

“Cho họ vào đi.”

Giọng nói của Sơ Tranh từ chỗ cao truyền đến.

Đáy lòng Đỗ Bang có suy đoán, thật không nghĩ đến lại thật sự đến tìm cô.

Những người này…

Người canh gác không nhúc nhích, nhìn về phía Đỗ Bang.

Đỗ Bang vội vàng làm dấu tay, ra hiệu bọn họ mở cửa cho qua.

Trần Xuyên dẫn người tiến vào trụ sở, những người còn lại đều ở lại trên đất trống, hai tay giao nhau đặt trước người, đứng nghiêm, giống như pho tượng.

Một mình Trần Xuyên đi lên, Đỗ Bang hấp tấp đi theo phía sau.

“Tiểu thư, nhận được tin tức của ngài, tôi lập tức chạy đến đây.” Thái độ của Trần Xuyên cung kính.

Đỗ Bang nuốt một ngụm nước bọt, chỉ một thủ hạ thôi mà khí thế như vậy… Cô không phải người của quân liên minh sao?

Vì sao đám người phía dưới nhìn không giống lắm?

“Tình huống bên ngoài thế nào?”

Trần Xuyên: “Chỉ có chiến hạm ngài ngồi bị tập kích, căn cứ vào tin tức mới nhất, bản đồ đã bị thay đổi, sau đó lại xóa lịch sử đi, trên chiến hạm còn có nội ứng. Nếu như không phải ngài truyền tin tức, thì bây giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy vị trí của ngài.”

Chuyện phát sinh trên chiến hạm quá nhanh, rõ ràng là đã dự mưu từ trước.

“Mục tiêu là ai.”

“Chắc là không phải ngài.” Trần Xuyên nói: “Rất có thể là vị đôn đốc Lộ kia.”

“Cho nên tôi bị liên lụy?”

“…” Trần Xuyên gật gật đầu.

“Những người kia là ai?”

Trần Xuyên lắc đầu: “Vẫn chưa điều tra ra.”

Đối phương làm việc rất sạch sẽ, không để lại bất cứ chứng cứ gì.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, dám động thủ trên chiến hạm, ít nhất đối phương phải có người trong quân liên minh, hơn nữa địa vị không thấp.

Không thì chính là… Gián điệp.

Nhưng dùng gián điệp trong quân liên minh, để diệt trừ một Lộ Triệu Niên thì được ích gì?

Lộ Triệu Niên là một đôn đốc, chức vị không cao không thấp, y có gì đáng để người ta tốn tâm tư đi diệt trừ?

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ta cả nha.

Cũng không phải hướng đến ta!

Sơ Tranh phân phó Trần Xuyên: “Được, anh chuẩn bị đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi Sơ Tranh rời đi, Đỗ Bang mò đến bên cạnh Trần Xuyên.

“Cái kia… Anh là thủ hạ của lão đại à?”

Trần Xuyên đang phân phó người phía dưới làm việc, nghe thấy giọng nói, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Bang.

“Anh là?”

“Tôi là Đỗ Bang.” Đỗ Bang vội vàng vươn tay: “Chào anh.”

“Chào anh.” Trần Xuyên chỉ khẽ gật đầu, cũng không giơ tay.

Trước kia Đỗ Bang cảm thấy mình làm hoàng đế ở đây, cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý.

Nhưng bây giờ so sánh với người mặc âu phục giày da như Trần Xuyên đây, hắn ta quả thật giống như tôm tép nhãi nhép vậy.

Đỗ Bang xấu hổ thu tay lại: “Chuyện đó, lão đại còn thiếu thủ hạ không?”

Hắn ta không muốn ở lại chỗ này.

Đi theo cô có vẻ rất có tiền đồ nha!!

Từ trước đến nay Đỗ Bang luôn là một người thức thời.

Thức thời mới có thể sống lâu.

Khi nên ôm đùi thì phải ôm đùi.

Trần Xuyên: “Anh phải hỏi tiểu thư.”

“Ồ…” Đỗ Bang hơi chần chờ, hỏi ra nghi vấn của mình: “Cô ấy không phải là đôn đốc sao? Vì sao anh lại gọi cô ấy là tiểu thư?”

“Chúng tôi không phải người của quân liên minh, tất nhiên gọi cô ấy là tiểu thư.”

Đỗ Bang: “…”

Cho nên rốt cuộc cô là ai?

Trần Xuyên không tiếp tục trò chuyện với Đỗ Bang nữa, quay người đi xuống.

Đỗ Bang đứng vài giây, lật đật đuổi theo phương hướng Sơ Tranh rời đi.

Đọc truyện chữ Full