TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2305: Ngân nguyệt tế ca (4)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhíu mày, ánh mắt lần lượt lướt qua những nơi hai người tiếp xúc, cuối cùng rơi trên tay Ấn Bạch đang nắm tay cô.

Ấn Bạch vừa vặn nắm lấy cổ tay cô, trên cổ tay buộc một sợi dây lụa màu đen.

Dây lụa dán vào cổ tay, buộc ở cổ tay cũng không có cảm giác gì, còn bị ống tay áo chặn lại, khi cô sờ không sờ được dị vật, cho nên không chú ý đến nó.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?”

Hình như người bên ngoài đang gọi Ấn Bạch.

“Mẹ.” Ấn Bạch ra hiệu Sơ Tranh đừng lên tiếng, nói vọng về phía cửa.

Tiếng bước chân từ bên kia phòng đi sang bên này, sau đó một giọng nói mang vẻ hiền lành vang lên bên ngoài toilet: “Sao con không đi học?”

“Hôm nay là cuối tuần.” Ấn Bạch nói.

“Ôi, nhìn đầu óc mẹ này, không nhớ nhen gì nữa rồi.”

Dường như Ấn Bạch không cảm thấy kinh ngạc với chuyện này: “Không phải mẹ nói mấy ngày nữa mới về sao?”

“Mẹ về lấy ít đồ.” Người bên ngoài lộc cộc trở về phòng, một lát sau một lần nữa đi ra, gõ cửa một cái: “Sao con vẫn chưa ra?”

“Con… Bụng con không thoải mái.”

“Bệnh à? Sao mà bị đấy? Có khó chịu không? Nếu không mẹ dẫn con đi bệnh viện khám xem nhé?”

“Không sao không sao.” Ấn Bạch vội vàng nói: “Ăn trúng đồ hư thôi mà, mẹ bận thì cứ đi đi.”

Người bên ngoài chần chờ một chút: “Vậy được rồi, nếu thật sự khó chịu thì nhất định phải đến bệnh viện khám đấy, con còn đủ tiền tiêu không?”

“Đủ.”

Sơ Tranh nhìn hắn, không phải trên người hắn chỉ còn lại năm mươi đồng sao?

Ấn Bạch đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, có chút chột dạ cúi đầu xuống.

Mẹ Ấn Bạch lại căn dặn hắn vài câu, xong xuôi mới rời khỏi.

Chờ bên ngoài khôi phục yên tĩnh, Ấn Bạch hơi thở phào: “Cái đó… Nếu mẹ tôi trông thấy cô, có thể sẽ suy nghĩ nhiều, cho nên… Xin lỗi cô.”

“Không sao.”

Lúc này Ấn Bạch mới phát giác được mình còn nắm tay Sơ Tranh, hắn vội vàng buông ra: “Xin, xin lỗi.”

Cổ tay Sơ Tranh khẽ đảo, kéo cổ tay hắn.

Ấn Bạch cả kinh lui về phía sau, cả người dán trên cửa toilet.

“Cô…”

Sơ Tranh mặt không cảm xúc gỡ dây lụa trên cổ tay xuống, buộc lên trên cổ tay Ấn Bạch.

“Quà cảm ơn anh vì đã thu lưu tôi.” Sơ Tranh nói: “Phải luôn đeo nó, không được phép lấy xuống.”

“A…”

Tặng quà còn ép buộc người ta phải đeo sao? Làm gì có ai như vậy.

“Nghe chưa?”

“Nghe, nghe rồi.” Có lẽ con thỏ nhỏ bị giọng điệu lạnh như băng của Sơ Tranh hù dọa, giọng nói cũng mang chút run rẩy.

Sơ Tranh vươn ma trảo về phía đầu hắn, sờ sờ mái tóc nhìn có vẻ rất mềm.

Xác thực rất mềm…

Sơ Tranh sờ hai lần, đầu ngón tay xuôi theo gương mặt hắn, rơi xuống trên cổ, ấn trên động mạch đang nhảy nhót của hắn, hơi đè xuống: “Nếu anh dám tháo ra, anh biết hậu quả rồi đấy.”

Thân thể Ấn Bạch cứng ngắc, cái đầu nhỏ vội vàng gật liên tục.

Mạch máu nhảy nhót dưới lòng bàn tay, lúc này lộ ra mùi thơm ngát dụ hoặc, thậm chí Sơ Tranh có thể cảm giác được huyết dịch lưu động dưới mạch máu của hắn.

Đầu ngón tay Sơ Tranh giống như bị kim đâm, cấp tốc thu tay lại: “Chỉ cần anh nghe lời, tôi sẽ không làm hại anh.”

Ấn Bạch tiếp tục gật đầu.

“Ra ngoài đi.”

“… Được… Được.”

Ấn Bạch mở cửa toilet ra, vừa đi ra ngoài, Ấn Bạch đã bị căn phòng chói sáng làm cho không mở mắt ra nổi.

Có thể là vừa rồi mẹ hắn kéo ra…

Hắn giơ tay ngăn cản ánh sáng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ kéo màn cửa lại.

“Tôi không sợ ánh sáng như vậy.” Sơ Tranh nói: “Huyết tộc như chúng tôi chỉ có con non mới sinh mới đặc biệt sợ ánh nắng, chỉ cần không phơi trong ánh nắng gắt thời gian dài, thì bình thường sẽ không có vấn đề gì.”

Đương nhiên chúng tôi trong miệng Sơ Tranh là chỉ Huyết tộc thuần huyết giống như cô.

Những Huyết tộc khác vẫn phải tuân theo pháp tắc này như cũ.

“Vậy… Vậy à.”

Sơ Tranh ngờ vực: “Huyết tộc thật sự tồn tại, hình như anh không cảm thấy kinh ngạc chút nào?”

Phản ứng mà người bình thường nên có không phải thế này đâu?

Khuôn mặt nhỏ của Ấn Bạch bỗng dưng trở nên nghiêm túc: “Tại sao phải kinh ngạc? Trên thế giới này tồn tại rất nhiều thứ mà chúng ta không biết được.”

Sơ Tranh: “…”

Được thôi.

Đây không phải người bình thường.

Sơ Tranh liên hệ với người của nguyên chủ, chờ họ đến đón mình.

Sơ Tranh cũng không biết mình dưỡng thương bao lâu, cho nên để lại phương thức liên lạc cho Ấn Bạch.

“Có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

“Cô không đến học trường học sao?” Ấn Bạch cầm tờ giấy, thận trọng hỏi.

“Tạm thời không đến được.” Lúc trước nguyên chủ dưỡng thương phải mất tầm một tháng, giờ cô dùng thân thể này, chỉ sợ cũng không kém mấy.

“Ồ…”

Ấn Bạch đưa Sơ Tranh xuống dưới lầu.

Người của Sơ Tranh đã đợi ở bên ngoài, tất cả mọi người che dù màu đen, lúc này ánh nắng khá gắt, cảnh tượng này nhìn hơi cổ quái, người đi ngang qua dồn dập đi vòng qua.

Ấn Bạch đưa mắt nhìn Sơ Tranh lên xe, vẫy tay về phía xe.

Hắn bước về phía trước hai bước, chân đạp vào biên giới giữa ánh nắng và bóng râm, lại từ từ thu lại, lui vào bên trong, hình như hơi khó chịu ôm cánh tay, đưa mắt nhìn xe của Sơ Tranh rời đi, mãi đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Trên xe, Sơ Tranh đòi một phần tư liệu của Ấn Bạch từ chỗ Vương bát đản.

Gia cảnh của Ấn Bạch cũng coi như giàu có, cha mẹ khoẻ mạnh, nhưng tình cảm của cha mẹ cũng không tốt lắm, hai người còn thường xuyên không ở nhà.

Hai người cũng quan tâm đến Ấn Bạch, nhưng phần lớn thời gian là dùng vật chất để thỏa mãn hắn.

Mà tính cách Ấn Bạch càng thiên về hướng… Lương thiện đến hơi quá.

Ai nói gì hắn cũng tin.

Quả thật giống như là sản phẩm phục chế lại của Côi Lam.

Nhưng khác biệt là, Côi Lam lương thiện kiểu gì cũng sẽ mang đến phiền phức cho người khác, nhưng Ấn Bạch lương thiện cuối cùng người gặp nạn luôn là hắn.

Sơ Tranh cảm thấy đó mà lương thiện gì chứ, đó là ngu!

Cha mẹ Ấn Bạch cho hắn không ít tiền sinh hoạt, điều này sẽ dẫn đến ở trường học Ấn Bạch thường xuyên bị người ta xem như dê béo.

Mà với tính cách ấy của Ấn Bạch thì có thể tưởng tượng ra được hắn gặp phải toàn là những người thế nào.

Sau khi vào ngôi trường bây giờ học, rất nhanh hắn đã bị người ta để mắt tới, đần độn xem người ta là bạn, người ta lại chỉ coi hắn là tiểu đệ mà sai sử, thuận tiện moi ít tiền từ hắn.

Lần này hắn bị lừa đến nơi dã ngoại hoang vu kia, sau đó gặp phải đại hỏa, bị thiêu hủy nửa gương mặt.

Từ sau sự kiện đó, Ấn Bạch không muốn gặp người khác, tính cách cũng dần dần trở nên cổ quái.

Quay về trường học, cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, xem như quái vật.

Ngược lại không có bao nhiêu người ức hiếp mang tính thực chất.

Nhưng những ngôn luận, những ánh mắt ấy, cũng là một loại bạo lực đối với hắn.

Cho nên cuối cùng đi lên con đường hắc hóa…

Gặp gỡ đại hỏa là ngoài ý muốn, nhưng những người lừa gạt Ấn Bạch đến nơi như thế… Chỉ sợ cũng không hảo tâm gì.

“A Quỷ, đi điều tra xem bạn bè bên cạnh Ấn Bạch là ai.” Sơ Tranh phân phó người phía trước.

A Quỷ nghi hoặc: “Tiểu thư, Ấn Bạch là?”

“Thiếu niên vừa rồi.”

“Vâng.” A Quỷ dừng một chút, lại nói: “Tiểu thư, lần này sao ngài lại bị thương?”

“Gặp người sói và huyết liệp.”

A Quỷ nhíu mày: “Huyết liệp? Những tên kia cực kì khó chơi, bị bọn họ để mắt tới có thể sẽ phiền toái. Chúng ta cũng không trêu chọc bọn họ, càng không làm trái với quy tắc, sao bọn họ lại để mắt tới tiểu thư?”

Chẳng lẽ tiểu thư đã vụng trộm làm gì?

… Nghĩ lại với cái tính làm trời làm đất của tiểu thư, thật đúng là có khả năng.

“Không bằng tiểu thư về trong tộc dưỡng thương trước đi?” A Quỷ lập tức đưa ra đề nghị.

“Mục tiêu của bọn họ không phải tôi.” Sơ Tranh khoát khoát tay: “Tôi không về.”

Thẻ người tốt còn ở đây mà!

Sao cô có thể đi được!

Đọc truyện chữ Full