TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2398: Thiên tứ tinh quang (22)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dạ Mị chữa khỏi vết thương là lại phải bắt đầu làm việc.

Hơn nữa quãng thời gian hắn tiêu tốn trong lúc dưỡng thương cũng phải tốn thời gian để bù lại.

Cho nên thời gian Sơ Tranh gặp Dạ Mị ít đi.

Hôm nay, Sơ Tranh mặt không cảm xúc ngồi trong phòng họp.

Có người mặt ngoài nhìn như rất nghiêm túc, trên thực tế không biết đã thần du đi đâu rồi.

Ong ——

Điện thoại trong túi rung lên.

Sơ Tranh nhàm chán, cho nên vụng trộm lấy điện thoại ra xem.

Còn chưa kịp ấn mở, thì điện thoại lại rung lên vài chục lần, trên màn hình, tin nhắn của Dạ Mị không ngừng nhảy lên.

Sơ Tranh: “!!”

Sơ Tranh nhấn vào, vốn là tùy ý nhìn, nhưng mà một giây sau con ngươi hơi ngưng lại.

Trên màn hình điện thoại, người đàn ông ngồi trên thành bồn tắm, áo sơ mi nửa ẩm ướt, dán vào người, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể.

Hắn nghiêng đầu nhìn ống kính, khóe môi giương lên, phối hợp với bộ quần áo kia, gợi cảm không nói ra được.

Sơ Tranh: “!!!” Thẻ người tốt làm gì đấy!

Hít sâu một hơi, Sơ Tranh trấn định trượt lên phía trên cùng.

Mười mấy tấm đều là phông nền không khác gì nhau mấy, nhưng người ở bên trong vẻ mặt và tư thế không giống nhau lắm.

Sơ Tranh nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch.

Thẻ người tốt chụp thứ đồ gì đây!!!

[ Sơ Tranh: Đây là hình gì? ]

[ Dạ Mị: Hình chụp lúc chụp trang bìa cho tạp chí, có đẹp không? ]

[ Sơ Tranh: Tạp chí gì? ]

Mà cần phải chụp loại ảnh này?!

[ Dạ Mị: Hoán Mĩ. ]

Sơ Tranh: “…”

Ha!

Tạp chí chuyên dành cho nữ đọc.

[ Sơ Tranh: Những tấm hình này không được phép dùng. ]

Dạ Mị gửi tin nhắn thoại tới.

Sơ Tranh liếc nhìn người đang biểu diễn hăng say trong phòng họp một chút, thấy không ai chú ý đến cô, len lén lấy tai nghe ra đeo lên.

“Những tấm hình này sẽ không dùng, chỉ cho một mình Thu tổng xem.”

Giọng nói của Dạ Mị du dương trầm bổng, như gió xuân thổi qua bên tai, ấm áp nhu hòa đến mức làm cho người ta không nhịn được mà trầm mê vào trong đó.

[ Sơ Tranh: Không phải nhiếp ảnh gia cũng xem à? ] Còn muốn lừa ta!

“…”

Đại khái là Dạ Mị bị mạch suy nghĩ này của Sơ Tranh làm cho ngơ ngác rồi, một hồi lâu sau cũng chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.

[ Sơ Tranh: Sau này không được phép chụp loại hình thế này nữa. ]

Sơ Tranh lại cảnh cáo một câu.

Dạ Mị: “Cho cô xem cũng không được?”

Sơ Tranh mở mấy tấm hình kia ra.

[ Sơ Tranh: Tôi chụp giúp anh! ]

Dạ Mị cười cười: “Được, vậy sau này làm phiền ngài.”

Thỉnh thoảng Dạ Mị sẽ tung ra một câu “ngài”.

Mới đầu nghe còn thấy hơi khó chịu, bây giờ Sơ Tranh đã quen rồi, thậm chí cảm thấy từ “ngài” nói ra từ miệng hắn lại có một loại ý vị khác.

Quả nhiên thẻ của mình đúng là khác biệt mà.

Dạ Mị còn có việc, kết thúc cuộc nói chuyện phiếm với Sơ Tranh, Sơ Tranh chống cằm xem từng tấm ảnh chụp.

Sơ Tranh ấn trên màn hình, chọn một tấm đẹp nhất đổi thành hình nền điện thoại.

“Thu tổng, ý kiến của ngài thì sao?”

Sơ Tranh: “…” Vừa nói gì thế?

Sơ Tranh phát hiện Dạ Mị chủ động hơn trước kia nhiều, ví dụ như những tấm hình kia, lại ví dụ như nếu có thời gian hắn sẽ chủ động chạy đến tìm cô.

Đương nhiên Dạ Mị vẫn rất hiểu chuyện, tuân theo quy củ, cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Khi Dạ Mị phát hiện ra hình nền điện thoại của Sơ Tranh là vào một tháng sau.

Sơ Tranh đi công tác vừa vặn đến thành phố Dạ Mị quay phim.

Sau khi hai người làm chuyện không thể miêu tả xong, Sơ Tranh đi tắm, Bạch Tẫn Ý gọi điện thoại tới.

“Thu tổng, điện thoại của Bạch tiên sinh.”

Dạ Mị cầm điện thoại đến gõ cửa.

Người bên trong nói thẳng: “Nghe đi.”

Dạ Mị hơi chần chờ, ngón tay trượt vào nút trả lời, trước khi đối phương kịp nói chuyện thì chào hỏi trước: “Bạch tiên sinh.”

“… Tiểu thư ở cùng cậu à?”

“Đúng thế.”

“Làm phiền Dạ tiên sinh nói với tiểu thư nếu rảnh thì gọi điện thoại lại cho tôi.” Bạch Tẫn Ý cũng chẳng bất ngờ.

“Được…”

Sau khi cúp điện thoại của Bạch Tẫn Ý, Dạ Mị nhìn thấy màn hình điện thoại của Sơ Tranh.

Khi hắn gửi những tấm hình ấy cũng không nghĩ tới chuyện Sơ Tranh sẽ dùng nó làm hình nền.

Dạ Mị đứng bên ngoài phòng tắm, suy nghĩ phức tạp.

Người đu idol có thể dùng hình của thần tượng làm hình nền điện thoại, cũng có người chỉ thuần túy cảm thấy thật đẹp.

Nhưng cô thì sao?

Cô không thuộc về hai kiểu này.

Trước đó hắn từng thấy hình nền điện thoại của cô, là hình mặc định của điện thoại…

Một người đến cả hình mặc định cũng chẳng muốn đổi, vì sao lại đổi thành hắn?

Dạ Mị túm chặt vạt áo trước ngực.

Hắn có thể tham lam mà nghĩ, rằng cô thích mình hơn so với mình nghĩ không?

Mãi đến khi Sơ Tranh ra, Dạ Mị mới lấy lại tinh thần.

“Đứng đây làm gì? Bạch Tẫn Ý nói gì?”

Dạ Mị lắc đầu: “Bạch tiên sinh bảo cô có rảnh thì gọi điện thoại lại cho anh ấy.”

“Ồ.”

Hiển nhiên Sơ Tranh cũng không tính gọi lại, điện thoại cũng tùy ý để Dạ Mị cầm: “Gần đây quay phim có mệt không?”

Dạ Mị cười cười: “Không mệt.”

Quay phim sao có thể không mệt.

Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải nói với cô.

Dạ Mị chủ động chọn vài chuyện lý thú xảy ra khi quay phim chia sẻ với Sơ Tranh, cũng sẽ nói một vài thứ mà hắn học được.

Dạ Mị cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Sơ Tranh không nói nhiều, nhưng hắn cũng không cảm thấy xấu hổ.

Khi ở cùng cô là lúc hắn cảm thấy buông lỏng nhất, thoải mái nhất.

Đèn trong phòng đã tắt hết, Dạ Mị nằm bên cạnh Sơ Tranh, hắn đột nhiên nghiêng người sang: “Khi nào ngài đi?”

“Mấy ngày nữa, sao thế?”

“Vậy… Ngài có thời gian không?” Dạ Mị dựa vào gần một chút.

“Muốn tôi ở cùng anh à?”

Dạ Mị thành thật nói: “Chỗ này có một nơi rất đẹp, lúc trước có một cảnh quay quay ở đó, muốn dẫn ngài đến đó.”

“Lúc nào?”

“Lúc nào ngài có thời gian?”

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: “Ngày kia đi.”

Sáng mai phải tham gia một trường hợp tương đối quan trọng, ngày kia Bạch Tẫn Ý tự đi là được.

Bạch Tẫn Ý vẫn có tác dụng!

“Vậy thì ngày kia nhé.” Rõ ràng Dạ Mị hăng hái hơn không ít.

Nơi Dạ Mị nói là khu du lịch, khắp núi đồi đầy hoa anh đào nở rực rỡ.

Ở giữa dựng một lối đi bằng thủy tinh, độ cao bằng hai phần ba của cây.

Độ cao này dễ dàng ẩn trong đường núi, người đi lên, lại giống đang dạo bước trong hoa anh đào.

Sáng sớm có sương mù sẽ càng giống như tiên cảnh hơn.

Dạ Mị vì muốn dẫn Sơ Tranh đến xem lúc sương mù, nên tới hơi sớm, lúc này đều không có du khách nào.

Dạ Mị tháo khẩu trang xuống, lui về: “Thu tổng, tôi không lừa cô chứ.”

“Cẩn thận bị người ta chụp được.” Sơ Tranh nhắc nhở hắn.

Dạ Mị nhìn quanh bốn phía, mơ hồ trông thấy mấy vệ sĩ Sơ Tranh dẫn theo cảnh giới ở phía xa.

Hắn cười đến hơi tự tin: “Ngài sẽ không để cho người ta chụp được tôi.”

Sơ Tranh thuận miệng hỏi: “Nếu thật sự chụp được thì sao?”

Dạ Mị đứng trong sương mù, thân hình hơi mơ hồ, giọng nói dường như cũng bị sương mù thấm ướt: “Ngài để ý không? Truyền ra tai tiếng với tôi, ngài để ý không?”

Sơ Tranh: “Tôi để ý cái gì?” Tôi còn ước gì toàn thế giới đều biết anh là của tôi kìa.

Sơ Tranh lại nghiêm túc uốn nắn: “Chúng ta như vậy cũng không gọi là tai tiếng.”

Dạ Mị giẫm lên sương mù đi về phía trước, trong đôi mắt trong suốt có mấy phần chờ đợi: “Vậy chúng ta là gì?”

Sơ Tranh cân nhắc lại: “Quan hệ bao nuôi.”

Dạ Mị: “…”

Có gió phất qua, rừng hoa anh đào vang lên tiếng sàn sạt.

Cánh hoa bị gió thổi bay lên không trung, xoay vòng trong sương mù, rơi xuống xung quanh hai người.

Dạ Mị đột nhiên nghiêng người qua, đôi môi hơi lạnh phủ lên.

Đọc truyện chữ Full