TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 2399: Thiên tứ tinh quang (23)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dạ Mị và Sơ Tranh đi từ trên đường thủy tinh xuống.

Lúc này sương mù đã tán đi rất nhiều.

Rừng hoa anh đào như người đẹp phong thái yểu điệu, cuối cùng cũng lộ ra toàn cảnh.

Mông lung có nét đẹp của mông lung.

Mà rõ ràng cũng có nét đẹp của rõ ràng.

Đem đến cho người ta cảm giác khác biệt.

Dạ Mị đeo khẩu trang lên, tay nắm tay Sơ Tranh, đi theo lối nhỏ trải dọc rừng hoa anh đào.

Ven đường có người địa phương bán đồ.

“Thu tổng chờ tôi một chút.” Dạ Mị đi đến bên kia, mua một cái cầu hoa tới.

Dạ Mị đưa cầu hoa cho Sơ Tranh: “Tặng ngài.”

Từng đóa từng đóa của cầu hoa dùng hoa anh đào khảm nạm mà thành.

Sơ Tranh không biết làm sao mà khảm nạm lên được, nhưng mỗi một đóa hoa anh đào đều được giữ gìn rất đẹp.

Giống như vẫn đang nở trên cành cây, sinh động như thật vậy.

Cầu hoa dùng một sợi dây buộc lại, có thể xách trong tay.

Sơ Tranh: “…”

Nhìn thì chắc chắn rất đẹp.

Nhưng thứ đồ chơi này hoàn toàn không phù hợp với thân phận đại lão của ta đâu?

Dạ Mị thấy Sơ Tranh không nhận, có hơi thất vọng: “Thu tổng không thích sao?”

“Anh tặng thì đều thích.” Sơ Tranh nhận mệnh nhận lấy cầu hoa.

Hắn tặng… Đều thích sao?

Dạ Mị không biết những lời này là Sơ Tranh thuận miệng nói, hay là thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng hắn thấy rất vui.

Dạ Mị kéo Sơ Tranh đi lên phía trước, phía trước dần dần xuất hiện các căn nhà dựng lên bằng gỗ.

Mặc dù xây dựng bằng gỗ, nhưng lại trang trí cực kỳ đẹp.

Có bán các loại đồ chơi nhỏ, cũng có bán đồ ăn.

Những căn nhà này không sát bên nhau, đều cách nhau rất xa.

Dạ Mị dừng lại trước một cửa tiệm bán bánh ngọt hoa anh đào.

Chủ quán vừa làm xong, mùi thơm nồng đậm.

Dạ Mị mua một phần, xoay người đút cho Sơ Tranh trước: “Thu tổng, rất ngon.”

“Anh tự ăn đi.”

“Thu tổng không thích sao?” Dạ Mị chưa từ bỏ ý định: “Ngài nếm thử nha, rất ngon.”

Sơ Tranh: “!!!”

Ta muốn đánh người!!

Sơ Tranh lạnh lùng từ chối Dạ Mị, Dạ Mị thất vọng kéo khẩu trang của mình xuống ăn một miếng.

Dạ Mị đột nhiên tới gần Sơ Tranh: “Thu tổng, ngài nếm thử đi.”

“Không…”

Dạ Mị kéo khẩu trang xuống đến cằm, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn chạm lên trên môi mình, trong đôi mắt trong trẻo như có hoa anh đào chập chờn, gợn sóng nổi lên cùng dịu dàng đến dụ hoặc.

Sơ Tranh nếm được mùi hương và vị ngọt của bánh ngọt từ chỗ Dạ Mị.

“Tôi không lừa ngài mà.” Dạ Mị thở ra một hơi.

Sơ Tranh chạm tay vào môi Dạ Mị: “An phận chút, nếu không thì tôi không ngại làm chút gì với anh ở đây đâu.”

Dạ Mị: “…”

Có lẽ Dạ Mị nhớ tới chuyện lúc trước hắn đồng ý với Sơ Tranh, không dám làm loạn nữa.

Đại khái là khi quay phim Dạ Mị đã tìm tòi rõ ràng được nơi này, nhà ai bán thứ gì, món gì ngon nhất, hắn đều biết rất rõ ràng.

Đương nhiên trong phần lớn đồ ăn, chỉ có đồ ngọt là được Dạ Mị ưu ái.

“Thích ăn đồ ngọt?”

“… Có phải Thu tổng cảm thấy tôi hơi lạ không?” Con trai thích ăn đồ ngọt, đều sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái.

“Không có.” Anh ăn… Được rồi, không nói nữa.

“Thu tổng không thích ăn đồ ngọt sao?”

Sơ Tranh há mồm là nói: “Tôi chỉ thích anh.”

“…”

Nhịp tim Dạ Mị thình thịch cuồng loạn mấy lần, vành tai dần dần nóng lên, trong lòng mơ hồ tuôn ra càng nhiều cảm giác vui vẻ bí ẩn.

Dạ Mị thân mật gác cằm trên vai Sơ Tranh: “Thu tổng đừng nói với anh Kim, nếu không thì tôi sẽ bị mắng.”

Kim Lân Khai không cho phép hắn ăn những thứ này.

Anh Phi trước kia cũng cho phép hắn ăn nhưng không thể ăn nhiều.

“Ừ.”

“Ngoéo tay.”

Sơ Tranh không thích: “Có thấy ngây thơ không chứ.”

Dạ Mị đưa ngón út: “Trong lòng mỗi người đều có một đứa bé không chịu lớn, ngoéo tay nào.”

Chiến thuật làm nũng của thẻ người tốt là cái mà Sơ Tranh không chịu được nhất.

Chỉ một lát sau Sơ Tranh đã tước vũ khí đầu hàng, vươn tay ngoéo tay với Dạ Mị.

“Về sau tôi có thể ăn đồ ngọt ở chỗ Thu tổng không?” Dạ Mị vẫn không quên chuyện mưu cầu phúc lợi cho mình.

“Ừ.” Dù sao người béo lên cũng không phải ta.

Dạ Mị được Sơ Tranh cam đoan, tâm tình rất tốt, đi đường cũng như đang bay.

Dạ Mị dẫn Sơ Tranh đi vào một cửa tiệm.

Sơ Tranh liếc mắt nhìn xung quanh, chắc là làm thủ công mỹ nghệ.

“Kỳ quái, sao hôm nay không có du khách nhỉ…”

Bọn họ một đường đi đến đây, vừa đi vừa nghỉ, tốn không ít thời gian.

Bởi vì sợ có du khách, cho nên đoạn đường phía trước cơ bản Dạ Mị đều đeo khẩu trang, nhưng mà đi lâu như vậy, trừ người địa phương mở tiệm ở đây ra thì không có du khách nào cả.

Dạ Mị giơ tay tháo khẩu trang ra, quay đầu nhìn người bên cạnh.

“Sao thế?”

Dạ Mị cười lắc đầu, ngón tay buông dây đeo khẩu trang ra, trực tiếp nhét vào trong túi.

Có lẽ hôm nay hắn không gặp phải du khách đâu.

Người nơi này đa phần đều là nông dân ở gần đây, vốn cũng rất ít chú ý đến minh tinh.

Hắn còn chưa nổi tiếng đến mức nhân dân cả nước đều biết.

Cho nên đeo khẩu trang ngược lại càng làm người ta chú ý hơn.

Dạ Mị kéo Sơ Tranh đi đến tiệm bán đồ lưu niệm thủ công, chủ quán là một người phụ nữ, bị gương mặt của Dạ Mị mê hoặc, chiêu đãi rất là nhiệt tình.

Người phụ nữ cảm thấy Dạ Mị khá quen, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra là ai.

Nhưng mà đẹp trai thật đấy.

“Hai vị muốn làm vật lưu niệm sao?”

Đồ lưu niệm thủ công mà tiệm này làm dùng một loại nguyên liệu không khác gì nhựa cây lắm bao bọc một đóa hoa anh đào ở bên trong.

Sau khi làm xong, chủ quán sẽ tiến hành gia công.

Thành phẩm ra giống như Hổ Phách, hoa anh đào bên trong cũng sinh động như thật.

Chủ quán: “Còn có thể khắc chữ nữa, hai vị là tình nhân nhỉ? Có thể khắc tên đối phương lên đó.”

Rõ ràng Dạ Mị hơi động tâm, nhưng hắn nhìn Sơ Tranh trước.

Quan hệ của hắn và Sơ Tranh…

Sơ Tranh bày biện dáng vẻ tổng tài: “Thích thì cứ làm.”

Làm cái này hơi tốn thời gian, Sơ Tranh không có việc gì ngồi ở một bên uống trà.

“Mẹ, con đưa cơm đến cho mẹ… Dạ Dạ Dạ Dạ…”

Ngoài cửa có một cô gái xách theo một hộp cơm vào, lời còn chưa nói hết, thì bỗng chỉ vào Dạ Mị, lời cũng không nói hoàn chỉnh được nữa.

“Diệp gì mà Diệp*? Hô to gọi nhỏ cái gì?” Chủ quán ngượng ngùng cười cười với Dạ Mị và Sơ Tranh, sau đó giơ tay xách tai cô gái, kéo sang bên cạnh.

(Dạ và Diệp đồng âm, đọc là yè)

“Mẹ! Đau!!”

Cô gái kêu lên.

“Con còn biết đau à, có khách đấy, con kêu la cái gì hả.”

“Không phải, đó đó đó…” Cô gái chỉ vào Dạ Mị, kích động đến mức gương mặt phiếm hồng, hai mắt đầy ngôi sao nhỏ.

“Đó gì mà đó.” Khi người phụ nữ nhìn thấy Dạ Mị cũng cảm thấy chàng trai này thật đẹp, lúc này tự nhiên mà cho rằng con gái coi trọng nhan sắc của người ta.

Lập tức nghiêm mặt quát: “Bạn trai của người ta, con chỉ trỏ lung tung làm gì.”

“Bạn… Bạn trai?” Vẻ mặt cô gái đầy khiếp sợ, còn hô to ra tiếng: “Không thể nào!!”

Người phụ nữ: “…”

Con mình điên rồi à?

Bạn trai của người ta, sao lại không thể nào.

Người phụ nữ giơ tay sờ trán cô gái: “Con bị làm sao thế hả.”

“Anh anh anh… Anh ấy chính là Dạ Mị, minh tinh mà con từng nói với mẹ ấy.”

“Minh tinh?” Người phụ nữ kinh ngạc.

Người phụ nữ nhớ tới, thời gian trước có đoàn làm phim đến đây quay phim… Hình như cũng có hắn.

Khó trách cảm thấy rất quen mắt.

“Sao anh ấy có thể có bạn gái được!” Cô gái tức giận đến sắp khóc.

“Nhưng mà…” Người phụ nữ nhìn về phía Sơ Tranh: “Khi họ vào chính là tay trong tay, không phải tình nhân thì là gì?”

*

Tiểu tiên nữ: Thứ mọi người cầm trong tay không phải vé tháng thì là gì! Mau, ném vé tháng đi nào, vui vẻ một chút ~

Đọc truyện chữ Full