TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Luyện Khí 3000 Năm
Chương 40: Yêu tộc

Chương 40. Yêu tộc

"Chúng ta hẳn là phải về lại hoàng cung một chuyến."

Sau khi rời khỏi tửu lâu, Tả Nhan Phỉ đề nghị:

"Nhóm thị vệ đi theo thái tử kia nhất định biết rõ hiện trường chân chính nơi thái tử tử vong. Chúng ta phải mau chóng hành động nhanh, không thì ta e rằng hung thủ sẽ ra tay với những người này."

"Ừm."

Đường Nhược Vi nhẹ gật đầu, nhưng lúc này, Bạch Thu Nhiên chợt giơ tay lên.

"Cái kia, sư tỷ, Tả Nhan Phỉ tỷ tỷ."

"Ừm? Bạch sư đệ, thế nào?"

Tả Nhan Phỉ tò mò hỏi.

"Hiện tại vụ án có chút kỳ quặc,mỗi lúc một thêm rắc rối, ta cảm thấy ta cũng không giúp gì được các ngươi ."

Bạch Thu Nhiên giả bộ xấu hổ nói :

"Để tránh cho vướng tay vướng chân các ngươi ta vẫn là lưu lại trong hoàng cung đi."

Đường Nhược Vi tới trước mặt Bạch Thu Nhiên, đưa lưng về phía Tả Nhan Phỉ, nhỏ giọng mà hỏi thăm:

"Sư tôn, ngươi muốn làm gì?"

"Ta đi địa phương khác, tìm bằng hữu một chuyến."

Bạch Thu Nhiên miệng không hề động, dùng thần thức truyền lời vào trong đầu Đường Nhược Vi.

Đường Nhược VI nhất thời nhớ tới tửu lâu của Hợp Hoan Tông, Bạch Thu Nhiên lúc đó cùng vì thu thập tin tức mà đi gặp vị bằng hữu kia.

Nghe nói Hợp Hoan Tông trên dưới đều là nữ tu, chắc hẳn vị bằng hữu này của hắn cũng là một nữ tử, lại liên tưởng tới tính cách của đám nữ tử Hợp Hoan Tông, Đường Nhược Vi nhất thời cảm thấy tâm lý có chút không thoải mái.

Nhưng nàng vẫn tự hiểu rõ, sự việc lần này, nàng cũng không khả năng ném Tả Nhan Phỉ qua một bên, chạy theo Bạch Thu Nhiên tới tửu lâu kia, và lại lần xuống núi này vốn là lịch luyện bản thân, dựa theo quy củ Bạch Thu Nhiên cũng không nên đi cùng nàng.

Bạch Thu Nhiên thực lực phi phàm, về sau nếu hắn muốn đi địa phương nguy hiểm gì , nàng muốn đi theo vậy nhất định phải có thực lực tương xứng, nếu không đi cùng cũng chỉ tăng thêm phiền não cho Bạch Thu Nhiên mà thôi.

Thế là nàng dừng một chút, liền đáp:

"Ta hiểu được, sư đệ ngươi liền lưu lại đi. Chuyện này giao cho ta cùng Nhan Phỉ tỷ tới xử lý là đủ."

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Hoan Hỉ Cảnh Giới, bên trong một tiểu viện, giai nhân bạch y đang khẽ vuốt Dao Cầm trước mặt.

Tiếng đàn kéo dài xen lẫn vào trong lá trúc xào xạc trong gió khiến cho tâm tình dễ chịu thoải mái. Bên trong cỗ cầm âm mang một cỗ mị lực nhiếp nhân tâm phách, làm người say mê, khiến người ta tò mò không biết người tấu nên khúc cầm này rốt cuộc là nhân vật gì.

Đột nhiên có một tia tạp âm lẫn vào trong tiếng đàn cùng tiếng gió, Tô Hương Tuyết cũng không ngừng gảy đàn, chỉ thở dài nói:

"Lần sau lúc tiến vào, vui lòng đi bằng cửa chính có được hay không?"

"Ta không quá ưa thích đám đệ tử đó của ngươi, quá yêu diễm làm bộ."

Một làn gió kỳ lạ lao nhanh qua đám lá cây, sau đó hóa thành một bóng người đứng trong sân.

Một nữ nhân tóc cùng y phục đồng dạng màu xanh biêc, xuất hiện bên trong viện của Tô Hương Tuyết, nàng hướng Tô Hương Tuyết khom người hành lễ.

"Đã lâu không gặp, quận chúa."

"Ta không phải là quận chúa."

Tô Hương Tuyết thở dài đồng thời cũng ngưng đánh đàn.

"Ngươi cũng tới nơi này, liền đại biểu những ca cơ hoạt động bên trong Định Quốc gần đây, là người yêu tộc?"

"Vâng, gần đây chúng ta được phái ra ngoài để mang toàn bộ yêu tộc ở Cửu Châu Thập Địa về Yêu Giới."

Nữ nhân tóc màu lục ngẩng đầu lên nhìn Tô Hương Tuyết.

"Quận. . . Hương Tuyết cô nương, ngươi thật không chịu nghe lời khuyên của Thúy La, quay về Yêu Giới một chuyến sao?"

"Tô Hương Tuyết ta là người không phải yêu, vì sao phải quay về Yêu Giới ?"

Tô Hương Tuyết ung dung mà cầm lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một chén trà.

" Thọ nguyên Yêu Hoàng sắp hết."

Nữ tử tự xưng là Thúy La nóng nảy thốt ra một câu kinh thiên.

Thế nhưng Tô Hương Tuyết cũng không dừng động tác, hỏi lại:

"Như vậy thì liên quan gì đến ta?"

"Hai ngàn năm trước, sau khi thái tử chết, Yêu Hoàng cũng không lập thái tử mới, hiện tại Yêu Hoàng thọ nguyên sắp hết, Yêu Giới Thập Vương đều rục rịch nổi lên ý đồ . . ."

"Đây còn không phải là gieo gió gặt bão, nếu ban đầu thái tử không xuống lệnh đồ sát thập giới, Thanh Minh Kiếm tổ cũng không trực tiếp giết hắn."

Tô Hương Tuyết cũng không ngẩng đầu lên nói tiếp:

"Yêu Hoàng cũng thế, phong lưu đa tình như thế, sao không sinh ra mấy cái thái tử đi, đến bây giờ muốn ta đi chùi đít cho các ngươi, không biết xấu hổ?"

Thúy La nhất thời không phản bác được.

"Đi thôi đi thôi, mạng lưới tình báo của Hợp Hoan Tông đã tìm được nơi ở của đám tiểu yêu kia, cụ thể ở nơi nào, ngươi ra cửa tìm người dẫn ngươi đi là được."

Tô Hương Tuyết giơ tay lên nói:

"Chuyện này bên trong có chút liên lụy cùng nhân tộc, ta hi vọng ngươi có thể tỉnh táo làm việc, thật vất vả mới có được hai ngàn năm hòa bình, nếu nhân tộc cùng yêu tộc khai chiến lần nữa, đối với bên nào cũng không phải sự tình tốt."

"Như vậy, Thúy La cáo lui."

Nữ nhân tóc lục lần nữa cúi đầu thật sâu, một đạo gió xoáy xen lẫn lá cây đem cả người nàng bao lấy, tiếp theo thân ảnh nàng biến mất không thấy nữa.

Sau khi Thúy La đi, Tô Hương Tuyết lẳng lặng mà ngồi trong chốc lát, tiếp theo bất chợt mở miệng nói:

"Ra đi, người cũng đã đi rồi."

Kẹt kẹt.

Vừa dứt lời, Bạch Thu Nhiên liền đẩy cửa sân, sờ mũi đi ra.

"Ôi, thật sự nghĩ không ra, Bạch Thu Nhiên ngươi cũng có ngày phải trốn tránh người khác."

Tô Hương Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt tràn ngập ý cười.

"Chẳng lẽ ngươi sợ?"

"Không, tựa như ngươi nói, ta chỉ là vì hòa bình hai bên mà suy nghĩ."

Bạch Thu Nhiên có chút hậm hực đi tới ngồi xuống đối diện Tô Hương Tuyết .

"Dù sao năm đó ta cũng không chỉ giết thái tử yêu tộc, mà còn tiện tay giết thân mẫu của hắn. . . Mà tiểu yêu Thúy La này, tuyệt đối không phải cái yêu quái có thể bình tĩnh suy nghĩ."

Tô Hương Tuyết lấy ra một con chén trà, là trắng thu không sai châm trà, mà Bạch Thu Nhiên thì tiếp tục nói:

"Mà ta cũng không phải Phật Di Lặc đánh không đánh lại, mắng không mắng lại. Nàng nếu đánh với ta, ta liền không cách nào khác phải động thủ với nàng, cân nhắc tới an toàn tính mạng của nàng, ta vẫn không nên xuất hiện trước mặt nàng mới tốt."

"Thực ra trải qua hai ngàn năm, thù hận cũng đã sớm bị hòa tan."

Tô Hương Tuyết liếc mắt.

"Ngươi khi đó nếu chịu nghe đề nghị của ta, để Thúy La đánh ngươi một trận, nói không chừng hôm nay đã thù hận đã hóa giải. Dù sao lấy thực lực của ngươi, cũng không bị nàng đánh chết được."

"Dựa vào cái gì ta phải chịu để cho nàng ta đánh mà không đánh lại."

Bạch Thu Nhiên hỏi ngược lại:

"Nàng cũng không phải mẹ ta."

"Quên đi, ngươi cái dạng này ta cũng không chán ghét."

Tô Hương Tuyết vỗ vỗ bả vai của hắn nói:

"Tiếp tục duy trì a."

Bạch Thu Nhiên cầm chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch, mà Tô Hương Tuyết thì bắt đầu đánh đàn.

"Lại nói, ngươi không cùng đồ đệ Thượng Huyền công chúa không cùng nhau chơi trò lịch luyện ân ân ái ái, chạy tới chỗ này của ta làm cái gì?"

Tô Hương Tuyết một mặt đàn tấu, một mặt hỏi:

"Ngươi không phải đối với Hợp Hoan Tông ta có bóng ma trong lòng?"

"Ta chỉ là nhìn thấy sự kiện Định Quốc thái tử gặp nạn cùng Hồ Yêu có liên quan, tới thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi."

Bạch Thu Nhiên thở dài một hơi.

"Dù sao hai ngàn năm đã trôi qua, những người trẻ tuổi hiện tại đại khái cũng không biết loại Hồ Yêu trong yêu tộc đại biểu cho cái gì đi. Bất quá . . . nhìn tình huống vừa rồi, chắc ngươi cũng đã biết chuyện này, vậy ta chạy tới coi như uống chén trà."

"Ngươi mặc kệ đồ đệ kia của ngươi?"

Tô Hương Tuyết hỏi.

"Tiểu tử giết thái tử kia tu vi nhiều nhất cũng chỉ là hậu Trúc Cơ kỳ, và lại thủ pháp vô cùng thô ráp."

Bạch Thu Nhiên đáp:

"Bên cạnh Nhược Vi còn có một đệ tử Thần Võ Thiên Quân, hai người bọn họ nếu ngay cả tu sĩ loại này cũng không đối phó được, vậy sau khi trở về ta phải phạt nàng. Hiện tại vấn đề duy nhất ta lo lắng đó là gia hỏa Thúy Hoa nóng đầu, trên địa bàn nhân tộc làm chuyện ngu ngốc."

"Vậy ngươi còn không đi?"

"Vội cái gì, chờ hai người Nhược Vi bọn họ tìm tới nơi ẩn náu của đám tiểu yêu kia rồi rời đi cũng không muộn."

Bạch Thu Nhiên đặt chén trà xuống, hỏi:

"Hay là nói, Tô tông chủ cũng không chào đón người già như ta?"

"Đương nhiên hoan nghênh."

Tiếng đàn ung dung, giai nhân áo trắng nở nụ cười đáng yêu, khiến lòng người gợn sóng.

"Ngươi nếu không ghét bỏ, lúc nào cũng có thể ở lại nha."

Đọc truyện chữ Full