Chương 41. Tập kích
Sự tình Tả Nhan Phỉ lo lắng nhất, quả nhiên đã xảy ra.
Sau khi nàng và Đường Nhược Vi trở lại hoàng cung cáo biệt Bạch Thu Nhiên thì lập tức tìm tới Khuất Bằng Đế, nhưng hỏi một chút thì biết được, bọ thị vệ của thái tử bởi vì làm việc vô dụng, không bảo vệ được thái tử, sau khi Khuất Bằng đế biết chuyện trong lúc tức giận đã ra lệnh chém đầu toàn bộ.
Vì vậy mà Khuất Bằng Đế đối mặt với Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi có chút áy náy
"Tuy nhiên nếu hai vị cô nương nếu muốn điều tra chuyện này, trẫm cũng có một cái suy đoán, hai người có thể xem xét một chút."
"Căn cứ vào hiểu biết đối với ái tử của trẫm, địa phương hắn bỏ mạng cũng không phải tòa tửu lâu kia, mà là một địa phương khác."
"Ồ?"
Tả Nhan Phỉ hỏi:
"Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"
"Hiểu con không ai bằng cha, thái tử là do một tay trẫm dưỡng dục, trẫm đương nhiên hiểu rõ hắn nhất."
Khuất Bằng Đế chần chờ một chút, nói:
"Đứa con trai này của trẫm, văn thao võ lược, hiếu kính an tâm, cái gì cũng tốt, chỉ có một tật xấu là háo sắc. Đương nhiên, trẫm cảm thấy đối với một vị hoàng đế mà nói, háo sắc cũng không coi là khuyết điểm lớn gì."
"Lấy thói quen của hắn, nhất định sau khi xem biểu diễn, nếu như không có việc gì, hắn tuyệt đối sẽ phái người đi mời nữ tử mà hắn để ý ở trong đoàn ca cơ kia, sủng hạnh một đêm."
Nghe đến đây, sắc mặt Tả Nhan Phi có chút đỏ, ngược lại Đường Nhược Vi xuất thân hoàng tộc, đối với chuyện này mặt không đổi sắc, nàng suy nghĩ một chút rồi truy vấn:
"Bệ hạ biết rõ Thái Tử điện hạ bình thường ưa thích ở nơi nào sủng hạnh nữ tử sao?"
"Đương nhiên biết, đó là thuyền hoa mà sinh nhật mười tuổi trẫm ban thưởng cho hắn ."
Khuất Bằng Đế đáp:
"Hiện tại hẳn nó còn đang ở trên sông, các ngươi nếu muốn đi, trẫm có thể phái người mang các ngươi đi."
"Vậy thì đa tạ bệ hạ."
—— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Dưới sự chỉ dẫn của một viên quan nhỏ, Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược vi đi tới con sông, thấy được chiếc thuyền hoa của vị thái tử Định Quốc kia.
Cho dù là trên sông to lớn của Định Quốc, chiếc tuyền hoa này cũng tuyệt đối làm người khác chú ý nhất. Nó dài ước chừng khoảng ba bốn mươi mét, tòa lầu trên thuyền được thiết kế ba tầng, sơn son thiếp vàng, cột trụ cùng mái cong lấy hoa văn long phượng để trang trí, biểu hiện thân phận cao quý của chủ nhân nó.
Mà trên thân tàu, thậm chí còn có thể nhìn thấy những lỗ bắn để binh sĩ bắn tên, dưới tình huống khẩn cấp, chiếc thuyền hoa này thậm chí còn có thể biến thành một chiếc thuyền chiến.
"Đáng tiếc."
Nhìn chiếc thuyền này, Đường Nhược Vi thở dài:
"Chiếc thuyền tốt như vậy, lại bị thái tử dùng làm nơi hoan lạc."
"Khụ khụ."
Tả Nhan Phỉ hơi đỏ mặt, nói:
"Nhược Vi, chúng ta trước hay là đi lên xem một chút đi, vị tiên sinh này, làm phiền ngài đưa tiễn, hiện tại ngài có thể trở về trước."
Tên quan viên Định Quốc cung kính cúi đầu chào hai người rồi sai đó rời đi, chỉ còn Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi đi lên thuyền hoa.
Lầu dưới cùng của thuyền hoa trang trí thành một đại sảnh to lớn hoa lệ, lầu hai nhìn qua tựa hồ là địa phương dùng bữa. Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi tiếp tục đi lên lầu ba, nơi này theo Khuất Bằng Đế suy đoán là nơi xảy ra vụ án.
"Nơi này quả nhiên có vấn đề."
Vừa vào cửa, Tả Nhan Phỉ liền phát hiện không đúng, nàng chỉ cửa sổ bên trái trong gian phòng nói:
"Cái khung cửa sổ này quá mới."
Đường Nhược Vi nhìn về phía nàng chỉ, quả nhiên, khung cửa sổ sơn đỏ không khác biệt gì với cửa sổ bên kia, tuy nhiên nếu tinh tế quan sát có thể nhìn ra được chút khác biệt nhỏ.
Cùng những địa phương khác trong phòng so sánh, lớp bụi phía trên quá ít.
"Tất nhiên, Khuất Bằng đế đã có nghi ngờ, không có khả năng không phái người tới điều tra, nhưng những người này lại không phát hiện vấn đề, thứ nhất là do đây là thuyên hoa của thái tử, bọn hắn cũng không dám loạn động, thứ hai, trong lúc này, nhất định có kẻ quay lại để thay thế."
Tả Nhan Phỉ đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, phía dưới là nước sông xanh biếc.
"Có người từ nơi này phá cửa mà vào, hoặc là phá cửa mà ra."
"Chúng ta tìm tiếp xem có manh mối khác hay không."
Đường Nhược Vi đề nghị.
Hai người lục xoát phòng một trận, nơi này hẳn là đã có người xắp xếp lại, vô luận là đồ vật trên bàn, chăn màn giường đệm, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, tùy thời đều có thể để thái tử dẫn người về nghỉ.
"A? Đây là cái gì."
Tuy nhiên sau khi tìm kiếm, ánh mắt Đường Nhược Vi vẫn tinh tế bắt được một chút manh mối ở trên sàn nhà. Đó là một chiếc lông màu trắng ngắn ngủn, mắc kẹt dưới sàn gỗ, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện.
Thiếu nữ ngồi xổm người xuống, chuẩn bị đưa tay rút chiếc lông kia ra.
"Nhược Vi! Cẩn thận!"
Tả Nhan Phỉ bất ngờ kêu lên, Đường Nhược Vi cảm giác được cổ áo của mình kị người ta kéo một cái, ngay sau đó, một đạo hỏa quang từ bên ngoài cửa sổ phá cửa mà vào, trong chớp mắt sàn gỗ trong phòng bị cháy đen một mảnh.
Ánh lửa tiêu tán, lộ ra một thanh phi kiếm màu đỏ nho nhỏ.
"Tu sĩ?"
Tả Nhan Phỉ rùng mình, vạt áo tung bay, trong tay xuất hiện hai thanh đoản thương màu bạc.
Chuôi phi kiếm chuyển hướng, phóng tới Tả Nhan Phỉ cùng Đường Nhược Vi. Tả Nhan Phỉ hừ lạnh một tiếng, quơ hai thanh đoản thương, mang theo hàn khí giao chiến cùng chuôi phi kiếm.
Sau vài lần va chạm ngắn ngủi, hỏa diễm trên thanh phi kiếm từng bước bị thu nhỏ, trên lưỡi kiếm bắt đầu bị hàn băng ngưng kết, đồng thời hàn băng cũng không ngừng khếch đại ra tứ phía.
Xoẹt một tiếng, chuôi phi kiếm bị người thu về, cùng lúc đó cửa sổ trong gian phòng cũng bị đụng nát.
Hai người này đeo mặt na, ẩn đi khuôn mặt, một người trong đó chính xác bắt được chuôi phi kiếm, ngọn lửa quấn quanh thân, đưa tay đánh một chưởng về phía Tả Nhan Phỉ.
Mà Tả Nhan Phỉ cũng không hề sợ hãi nghênh đón, hoành thương chặn lại, đánh lui kẻ đeo mặt nạ. Tiếp theo hai thanh đoản thương trong tay hợp lại, hóa thành một thanh Ngân Thương, hàn quang bắn ra, mũi thương như rồng, hướng tu sĩ hỏa hệ đâm tới.
Đồng thời một tên tu sĩ đeo mặt nạ khác cũng đánh về phía Đường Nhược Vi, trên tay hắn nổi lên thủy vụ âm lãnh, đại biểu cho tu sĩ thủy hệ.
"Hừ."
Đường Nhược Vi nghe được tiếng cười lạnh phát ra từ trong miệng hắn. Tên tu sĩ này tu vi so với Đường Nhược Vi cao hơn một chút lại còn xuất thủ đánh lén, thêm nữa nơi này là phía trên sông, đối với tu sĩ thủy hệ quả thực có sự trợ giúp to lớn, thực sự là thiên thời địa lợi.
Bất quá hắn hiển nhiên tính toán sai.
Nhìn thấy đối thủ sát khí đằng đằng mà đến, Đường Nhược Vi cũng không giấu diếm thủ đoạn, lợi dụng kỹ xảo tránh né luyện được khi dây dưa cùng với con khỉ cái trên núi, lại phối hợp với Tạo Hóa Đoán Thể công mà thân thể trở nên dẻo dai linh hoạt. Chỉ thấy nàng khẽ uốn cong eo ở một góc độ vô cùng khó, khéo léo tránh thoát khỏi công kích của đối phương.
Tiếp theo nàng duy trì cái tư thế này, mở ra miệng nhỏ của mình.
Một đạo kiếm quang màu đen lóe lên một cái rồi biến mất, kẻ đeo mặt nạ vừa công kích nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, theo hướng cửa sổ bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn thấy kết quả này, tên tu sĩ hỏa hệ bên kia cũng lấy làm kinh hãi, sau một giây lơ đãng, hắn cũng bị Tả Nhan Phỉ một chưởng đánh bay ra ngoài.
Đường Nhược Vi cùng Tả Nhan Phỉ chạy tới bên cửa sổ, nhìn thấy tên tu sĩ hỏa hệ giẫm lên phi kiếm,phi nhanh tới một chiếc thuyền hoa khác đón lấy tên tu sĩ thủy hệ, sau đó cũng không quay đầu lại mà một mạch chạy nhanh khỏi con sông.