Trans : xSnowballx
" Mỗi một môn tộc ,thế gia ,thế gia vọng tộc đều có lãnh địa riêng của mình.Mỗi lãnh địa đều được các pháp sư của thị tộc bảo hộ ,sẽ trở nên an toàn ,mỗi năm hiệp hội ma pháp sẽ đánh giá ,thu thập tư liệu từ các thợ săn,khi phát hiện tai hoạ ngầm thì sẽ yêu cầu thị tộc đó tiến hành quét sạch .Để mà nói thì mỗi thị tộc sẽ phải tự giác khi đến một thời gian nhất định tiến hành quét sạch ,nhưng vì tiêu hao nhân lực cùng tiền bạc quá lớn cho nên nếu hiệp hội ma pháp không nhắc nhở hay cưỡng chế thì không biết lúc nào mới tự giác quét sạch được " Mục Ninh Tuyết nói.
" Đây cũng không phải chuyện tốt gì " Mạc Phàm nói .
" Em biết ,cho nên em không muốn môn tộc của mình phát sinh chuyện này ,cho dù tài chính éo hẹp như thế nào cũng không thể để vấn đề an toàn sang một bên được "Mục Ninh Tuyết nói một cách chân thành.
" Còn nữa ,nếu chúng ta tiến hành quét sạch mảnh đất mua kia ,sau đó cho người từ đến kiểm tra ,kiểm tra không có vấn đề gì thì tên mập kia không thể làm khó chúng ta được đúng không ? " Mạc Phàm nói.
" Thực ra ..." Mục Ninh Tuyết chần chừ một lúc mới nói ,:" thực ra là lúc mua mảnh đất thì em cũng đã yêu cầu quét sạch, nếu bây giờ làm một lần nữa thì không đủ tiền ".
" A? " Mạc Phàm gãi đầu ,đúng là xây dựng một tộc đúng là một chuyện khá phiền phức,nhức đầu .Mà lần này Mục Ninh Tuyết cũng bị lừa một vố đau ,rõ ràng là đã quét sạch ,đạt tiêu chuẩn ,lại bị tên mập kia không đồng ý ,quan trọng nhất là hiệp hội ma pháp địa phương đã nói là ổn nhưng hắn lại không đồng ý.
" Không được ,chỉ có thể đổi được một mảnh đất thôi " Mục Ninh Tuyết thở dài.
" Có một cái thích hợp sao ? "Mạc Phàm hỏi.
" Đất chưa được quét sạch thì sẽ có giá thấp ,nếu quét sạch trước khi đổi thì sẽ có thể xin được một mảnh đất lớn hơn .Ở một hướng khác ở thành phố Phi Điểu có một mảnh ,mà chỗ đó mới là chỗ mà em muốn nhất ,thích hợp phát triển thị trường trong tương lai ,chỉ tiếc là muốn quét sạch chỗ đó thì quả là một khoản chi tiêu lớn " Mục Ninh Tuyết nói .
" Không còn cách nào khác sao ? "Mạc Phàm hỏi.
" Có kết giới bảo hộ thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều ,kết giới bảo hộ sẽ bài xích yêu ma ra ngoài .Nhưng mảnh đất rộng như vậy thì phải có đại địa chi nhị ,mà không có thành phố nào nguyện ý cho chúng ta mượn cả " Mục Ninh Tuyết nói.
"Có đại địa chi nhị cỡ một thành phố là được ? " Mạc Phàm hỏi.
" Ừm " Mục Ninh Tuyết gật đầu .
" Nếu có đại địa chi nhị thì mất bao lâu mới quét sạch được mảnh đất lớn đó ?" Mạc Phàm hỏi.
" Ba ngày là đủ ,không cần nhiều người " Mục Ninh Tuyết nói.
" Anh có thể mượn được đại địa chi nhị ,em đi mua mảnh đất đó đi "Mạc Phàm nói .
Mục Nhìn Tuyết nhìn Mạc Phàm với ánh mắt nghi hoặc .
Địa địa chi nhị liên quan tới an nguy của một thành phố ,Mục Ninh Tuyết không tin Mạc Phàm có thể làm cho thành phố nào đó mất kết giới bảo hộ tận ba ngày được để quét sạch một mảnh đất không được coi trọng .Đại địa chi nhị là báu vật vô giá ,phần lớn là do quân đội nắm giữ ,trên tay chính phủ .Chưa từng nghe nói thế gia ,thế gia vọng tộc mượn được đại địa chi nhị để quét sạch cả .
" Sao thế ,không tin anh à ? " Mạc Phàm nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mục Ninh Tuyết ,nở nụ cười.
"Ừm ,thứ này đâu mượn được dễ dàng ,em nghĩ bên Cố Đô cũng không cho anh mượn để quét sạch mảnh đất tư nhân của chúng ta đâu " Mục Ninh Tuyết nói .
" Vậy thì đánh cược đi ,nếu anh mượn được đại địa chi nhị thì em phải hôn anh một cái ,được không ? " Mạc Phàm nâng lông mày lên .
" Anh có thể yêu cầu cái khác được không ? "Mục Ninh Tuyết tức giận .
" Anh chỉ thích cái yêu cầu này " Mạc Phàm nói.
Mục Ninh Tuyết do dự ,hiểu rõ con người này,nếu Mạc Phàm đã đưa ra yêu cầu này thì đã nắm chắc trong tay .
Nhưng có thể mượn được đại địa chi nhị thật sao ,Mục Ninh Tuyết biết ngay cả Mục Thủy Ngân ra mặt cũng không mượn được.
" Có thể " Mục Ninh Tuyết suy nghĩ một chút ,Mạc Phàm đang nói đùa mình thôi ,làm gì có chuyện yêu cầu chuyện xấu hổ này được.
...
Về tới căn hộ ,Mạc Phàm để Mục Ninh Tuyết ngồi nghỉ ngơi ở sảnh ,sau đó ra ban công gọi điện thoại .
Lúc Mạc Phàm rời khỏi cứ điểm Tarim thì cũng đã xin số của Ly Mạn với tham mưu Chước ,đại địa chi nhị ở chỗ tham mưu Chước ,gọi cho cô ấy cũng được .
" Cậu muốn dùng đại địa chi nhị để quét sạch ? "giọng của tham mưu Chước kinh ngạc ,đại địa chi nhị thường được làm kết giới bảo hộ ở nơi nào đó .Quét sạch cũng chỉ là một việc nhỏ quá mức cần thiết ,dù sao thì đại địa chi nhị cũng là một trong các bảo vật quý giá nhất của con người .
" Đúng rồi ,ba ngày là xong " Mạc Phàm nói.
"Như thế mà cũng nghĩ được ,nhưng mà gia tộc nào lại bá khí như vậy, quét sạch mà phải dùng tới đại địa chi nhị ? " Tham mưu Chước cười nói.
" À ừm ...vợ tôi thành lập môn tộc ,mà chúng tôi lại khá nghèo ,không chi được nhiều người để quét sạch .Mà tôi có nghe Ly Mạn nói thì bên chỗ cô đang thiếu một chỗ để làm cứ điểm mới cho nên chưa dùng tới đại địa chi nhị ,cho nên muốn tiết kiệm một ít tiền " Mạc Phàm nói thẳng.
" Đại địa chi nhị là cậu đoạt được ,cậu muốn lấy thì cứ lấy đi ,để ngày mai tôi kêu Ly Mạn đưa qua chỗ cậu ,nếu chúng tôi không tìm được cứ điểm mới thì cậu cứ lấy mà xài " Tham mưu Chước nói.
" Thế thì không được ,tôi biết cái nào nặng cái nào nhẹ mà "Mạc Phàm nói.
Thành phố Tarim đã bị bỏ hoang ,đó là nơi có thể chứa được mấy chục vạn người .Là tâm huyết bao nhiêu năm của bọn họ ,nếu không tìm thấy được đại địa chị nhị mới thì sẽ không biết sẽ có bao nhiêu người tuyệt vọng.Mạc Phàm biết đại địa chi nhị trân quý cho nên không có ý đồ gì ,thuận tiện mượn mấy ngày mà thôi.
"Được rồi ,còn chuyện gì cần giúp nữa thì cứ nói " Tham mưu Chước nói .
" Cô cho tôi mượn Ly Mạn mấy ngày " Mạc Phàm.
" Được luôn ,nếu không ngại thì tôi gả luôn Ly Mạn cho cậu ,khỏi phải trả lại " tham mưu Chước vừa cười vừa nói.
" Hahaha ,chỉ cần cô ấy nguyện ý thì tôi không có ý kiến gì .Tôi là người không cự tuyệt các mỹ nữ " Mạc Phàm nói.
....
Sự việc đã được giải quyết ,Mạc Phàm nở nụ cười .
Vừa nghĩ tới có thể chạm vào bờ môi nhỏ đẹp mê người của Mục Ninh Tuyết ,càng nghĩ càng kích động .
Nhưng mà lâu như thế rồi cuộc cách mạng này mới có tiến triển , nếu mà viết câu chuyện của mình thành tiểu thuyết cũng phải gần 300 vạn chữ ,kết quả sắp được chạm vào bờ môi nhỏ của nữa thần ,cái này cũng hơi thấp quá rồi.
" Tuyết Tuyết ,em có thể mua lại mảnh đất kia được rồi " Mạc Phàm mang theo nụ cười tự tin đi tới chỗ của Mục Ninh Tuyết .
" Anh thật sự đã lấy được đại địa chi nhị rồi sao ? "Mục Ninh Tuyết nhìn Mạc Phàm ,bất ngờ tới mức không khép lại được miệng nhỏ.
" Đương nhiên " Mạc Phàm nói ,đi tới vách tường tắt đèn,bật đèn mờ màu tím.
" Anh định làm gì ? " Mục Ninh Tuyết trợn mắt nhìn Mạc Phàm.
" Điều tiết lại bầu không khí thôi ".
"....."
" Có muốn một ly ruợu đỏ không ,cần phải có một chút âm nhạc..." Mạc Phàm nhớ ra điều gì đó ,chạy tới quầy bar ,nhớ là nơi này có rượu.
Khi Mạc Phàm cầm chai ruợu đi tới thì thấy Mục Ninh Tuyết vô hỉ vô nộ , mơ hồ thấy được hai chữ -------- có bệnh .
Mạc Phàm xấu hổ cất rượu đi ,ngồi bên cạnh Mục Ninh Tuyết ,cười nói :" Không phải em nên đáp ứng anh sao ,ngày mai địa địa chi nhị tới đây ,chẳng lẽ còn nghĩ anh giả vờ để lừa gạt nụ hôn của em sao ? ".
" Khi nào thấy rồi mới nói "Mục Ninh Tuyết hừ lạnh .
Mục Ninh Tuyết làm sao mà tin được Mạc Phàm ,nhớ lúc bé còn ngây thơ, lại tin tưởng Mạc Phàm .Bị cái tên vô liêm sỉ này lừa gạt ,lấy mất nụ hôn đầu ,lại còn là một âm mưu vô cùng đơn giản .Nói hạt cát bay vô mắt,đang cong miệng lên chuẩn bị thổi thì bị cái tên này hôn .
Chuyện này có ấn tượng khó quên với Mục Ninh Tuyết ,thậm chí còn nhớ lúc đó như con hươu chạy loạn ,tâm tình thì bối rối ,tê dại ,cũng không biết vì sao khi nhớ lại thì cảm xúc này dâng lên nhưng không có gì xảy ra .
Cảm giác bị hôn cũng không giống trong sách ghi ,có ngọt ngào ,có dòng điện ,có nhiệt độ .Chỉ là một khắc này mình nghĩ đây là hôn ,lại cảm thấy khó tin ở trong lòng ,ngay sau đó là lại bối rối .
Mục Ninh Tuyết ngồi đó ,cố nhớ lại những kí ức này.
Đang suy nghĩ thì cảm thấy nhiệt khí tăng lên ,vẫn chưa lấy lại tinh thần khi có một khuôn mặt ngiêm túc đang tiến lại gần ,đầu tiên là hơi thở ,rồi đến nhiệt khí ,sau đó là dòng điện từ môi lan khắp toàn thân.
Mục Ninh Tuyết mở to hai mắt nhìn ,không nghĩ đến Mạc Phàm nhân lúc mình không phòng bị thì hôn .Vậy mà cũng như lúc đó không làm gì ,không tức giận ,không đẩy ra ,chỉ có bối rối .
Ngoài ra ...vẫn là bị lừa .
Mục Ninh Tuyết nhắm mắt lại ,cảm xúc từ bối rối chuyển thành phức tạp ,lại có mấy phần thuận theo tự nhiên.
Đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm răng ra ,Mạc Phàm không thể thoả mãn khi mới chỉ có như vậy, muốn đầu lưỡi của Mục Ninh Tuyết ,mềm và trơn ,có thể truyền đến được đến sâu trong nội tâm của người mình yêu .Làm người tấn công ,Mạc Phàm có cảm giác mình muốn phát tiết ở dưới--------- chỉ là một nụ hôn.