TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 1424: Có Gì Mà Phải Xấu Hổ

Trans : xSnowballx

 

" Tớ cũng cảm thấy rất được " Mạc Phàm có sự kinh ngạc nhỏ ,còn tưởng rằng Mục Nô Kiều sẽ giống Mục Ninh Tuyết ,lựa chọn phát triển gia tộc ,từ từ lớn mạnh ,không nghĩ tới Mục Nô Kiều lại chọn giáo dục ma pháp.

 

Trường học .

 

Đúng đấy, không phải mình cũng là một trong những pháp sư bước ra từ trường học sao.

 

Quốc gia có nhiều trường học như vậy ,nếu tận dụng tốt hơn nữa ,đào sâu hơn nữa thì sẽ bộc lộ ra nhiều pháp sư có thiên phú dị bẩm.Mỗi một quốc gia có thêm một pháp sư cấm chú thì sẽ mang tới sự thay đổi rất lớn ,Mục Nô Kiểu sẽ tiếp tục tu hành ,đồng thời cũng sẽ giúp bao nhiêu pháp sư có tiềm năng trưởng thành.Trong số những này sẽ có người mang thiên phú nổi trội hơn ,càng thêm người nỗ lực hơn ,cho dù sinh ra một hai người thì cũng sẽ làm rung chuyển thời đại này .

 

Mực nước biển dâng lên lên ,hải yêu trở thành thiên địch cho sự sống còn của nhân loại.Khoảng thời gian mà biển đen thống trị này sẽ kéo dài rất lâu ,những chỉ cần có các pháp sư mạnh mẽ được sinh ra san sát nhau thì sẽ có một ngày sóng yên biển lặng.Thiên địch thống trị thì thời đại nào cũng có ,cũng sẽ có một cường giả đỉnh thiên lập địa được sinh ra ,việc của những người ở thời đại đó là bồi dưỡng những người đó ,cho dù bất kể trong hoàn cảnh nào ,là mưa gió rít gào, là thiên tai yêu hoạ đáng sợ như nào ,đều phải cho bọn họ trưởng thành trong hoàn cảnh khá yên ổn ,chờ những người đó mọc đủ lông đủ cánh.

 

Trong lịch sử có bao nhiêu tai hoạ được gọi là tận thế của thế giới ,nhưng mọi người vẫn tồn tại cho tới ngày nay.

 

Chỉ cần không bị diệt vong ,lệnh căn cứ thành được dỡ bỏ ,một mảnh lãnh thổ ngẫu nhiên có thể sinh tồn được ,cũng có thể an cư ở nơi đó ,toàn bộ thế giới là khu vực an toàn.

 

" Cậu làm sao thế " Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm ,không biết Mạc Phàm đang suy nghĩ gì trong lòng .

 

Mạc Phàm chỉ nói một câu khiêm tốn ,không nói gì thêm ,điều này làm Mục Nô Kiều cảm thấy lo lăng .Mục Nô Kiều rất muốn nghe ý kiến của Mạc Phàm ,cũng sẽ tiếp thu một cách cẩn thận.

 

" Không có gì ,chỉ là tớ nhớ lại một ít chuyện,thật ra thì tớ cũng một pháp sư bước ra từ trường học.Tớ rất cảm ơn người đã bỏ vốn ra xây dựng lên trường cấp 3 ma pháp Thiên Lan ,để việc học ma pháp không còn là thứ độc quyền của con cháu thế gia ,để những người nghèo rớt mồng tơi như tớ được bước trên con đường ma pháp sư.Tuy tớ không biết ai là người giúp đỡ trường cấp 3 ma pháp Thiên Lan ,nhưng tớ nghĩ khi cậu bước trên con đường này thì trong tương lai sẽ có vô số người cảm kích như tớ vậy .Bọn họ có thể không biết cậu là ai,nhưng trước sau thì cậu vẫn là ân sư ma pháp của bọn họ " Mạc Phàm nói chân thành.

 

Trường cấp 3 ma pháp Thiên Lan là trường công lập ,trên toàn quốc có không ít ,nhưng chấp hành theo kế hoạch căn cứ thành thì nhiều trường học sẽ bị bỏ hoang.Cái gì cũng có thể ít đi nhưng tuyệt đối không thể ít trường học được ,Mục Nô Kiều chọn con đường này làm cho Mạc Phàm ý thức được .Người chân chính có thể thay đổi được thế giới không phải pháp sư tự tu luyện như mình ,tu vi có cao đến đâu ,hay là đạt tới cấm chú thì khi thiên nhiên áp bức vẫn không thể nào ra sức được .Nhưng Mục Nô Kiều thì có thể ....có thể không ai biết Mục Nô Kiều là ai ,nhưng Mục Nô Kiều làm càng nhiều thì sẽ vô hình trung tạo ra sự thay đổi.

 

" Có thật không ,ngay cả cậu cũng nói như vậy, điều này làm tớ cao hứng lắm.Những gì tớ làm trong những năm qua đều bắt đầu từ mang lại danh vọng cho gia tộc ,dần dần cảm thấy ý nghĩa cũng không lớn.Sau khi cùng cậu trải qua nhiệm vụ làm đạo sư tốt nghiệp, tớ cảm thấy có một cánh cửa được mở ra ,hơn nữa bên trong thế giới cánh cửa này cũng là thứ mà tớ yêu thích " Mục Nô Kiều cười ,nụ cười cũng trở nên đặc biệt xán lạn ,lộ ra hàm răng trắng của mình .Rất ít khi thấy Mục Nô Kiều nở nụ cười như vậy ,ngày thường đều là những cử chỉ được dạy trong gia tộc.

 

" Nói tới thì tớ dẫn lối cho cậu một con đường sáng ,vậy sau này hiệu trưởng Mục có nhận phỏng vấn thì nhớ nhắc tên của tớ nhiều một chút ,cho tớ hưởng ké tí hào quang " Mạc Phàm cười ha ha.

 

" Gì vậy ,danh vọng hiện tại của cậu còn vượt qua một ít nghị viên ,còn phải nhờ tới đệ nhất học phủ chi tranh đến giúp đỡ ,đó mới là tấm gương sáng cho bọn học sinh " Mục Nô Kiều nói.

 

" Cứ gọi là đến " Mạc Phàm nói.

 

Mạc Phàm nhìn Mục Nô Kiều ,phát hiện trong lúc Mục Nô Kiều đang nói những lời này thì nụ cười trông thật quyến rũ .Một sức quyến rũ mà trước giờ mình chưa từng thấy, ngay cả mùi hương toả ra cũng làm say lòng người.

 

Hay là khi ánh mắt Mục Nô Kiều trở về đúng với con người thật thì sẽ càng thêm hấp dẫn, trước đây Mục Nô Kiều luôn theo quy củ ,dựa theo suy nghĩ của mình mà đắp nặn lên sự hoàn hảo.Có bản thân mà Mục Nô Kiều luôn mong muốn ,bản thân hoàn mỹ những lại không chân chính hoàn mỹ ,có khí tức của gia tộc ,cảm thấy sự tự do trong nụ cười của mình.

 

" Cảm ơn cậu " Mục Nô Kiều do dự một lúc ,vẫn nhẹ giọng nói một câu.

 

" Cảm ơn tớ vì điều gì ,tớ chưa hề làm gì cả " Mạc Phàm nâng lông mày lên .

 

" Cậu nói khẳng định với tớ ,chính là chống đỡ tốt nhất " Mục Nô Kiều nói.

 

" Xem ra cũng không thiếu người phản đối cậu ? " Mạc Phàm nói.

 

" Có chứ ,nhưng một khi tớ quyết định rồi thì tớ sẽ thuyết phục bọn họ " Mục Nô Kiều nói.

 

" Vì thế cậu vẫn muốn chuyển đi sao ,nếu cậu chuyển rồi thì sẽ phải đi tới đi lui tới Minh Châu học phủ ,nơi này là căn cứ của cậu ,nếu không thì sẽ lãng phí danh vọng cậu tạo dựng ở Minh Châu học phủ " Mạc Phàm nói .

 

" Thật sự thì tớ đã xem qua những căn hộ khác " Mục Nô Kiều nói nhỏ .

 

"Vậy thì cũng đừng chuyển đi ,ở lại đây ,cần gì phải dằn vặt bản thân mình ,người khác có nói gì thì kệ họ.Cậu bận với sự nghiệp trường học,thay đổi cách cục lập tức .....hơn một nửa là bọn họ chỉ có thể nói linh tinh sau lưng thôi " Mạc Phàm hiểu được đại khái tại sao Mục Nô Kiều lại lựa chọn chuyển đi .Mà mặc kệ đi ,cũng chỉ mới hơn 20 ,thanh xuân của những người khác là phá thai, thác loạn tuổi trẻ ,sức lực kiệt quệ thì nhanh thành Phật ,giữ lại cái tính ích kỷ không biết xấu hổ làm gì ,bỏ ngay cái đó đi .Có phải ăn gạo nhà người khác ,miệng con dâu đâu ?.

 

" Ừm..." Mục Nô Kiều đồng ý ,nâng ánh mắt lên ,nhìn chén trà của Mạc Phàm ,nói :" Uống nữa không ? ".

 

" Có ,vẫn là nằm ở nhà thoải mái hơn " Mạc Phàm ngả người về phía sau ,thở dài một hơi nhẹ nhõm.

 

Mục Nô Kiều không biết Mạc Phàm làm gì trong khoảng thời gian vừa rồi ,nhưng mà để đại nghị trưởng tới trước cửa cảm ơn .Từ chuyện đó cũng có thể đoán được Mạc Phàm làm một chuyện khá là không tầm thường.

 

Mục Nô Kiều không hiểu ,nếu Mạc Phàm muốn thì sẽ tự nói ra ,nhìn dáng vẻ thoải mái thảnh thơi này của Mạc Phàm, thì hà tất gì bắt Mạc Phàm nhớ lại sự việc căng thẳng dây thần kinh làm gì .

 

Mục Nô Kiều thấy Mạc Phàm có khí chất không giống như lúc trước ,khí chất này tương tự với đại nghị trưởng Thiệu Trịnh.

Đọc truyện chữ Full