Trans : xSnowballx
Đường trở về vẫn tính là thuận lợi , phong sơn đại tuyến đến , rất nhiều sinh vật chạy trốn vào trong sào huyệt của mình , tiếp tục du đãng ở ngoài thì có trời mới biết được có tìm được đường về nhà của mình nữa hay không.
Rời khỏi Thiên Sơn thì cũng không cần đi theo thung lũng tách giãn Thiên Sơn nữa , chỉ cần tập trung đi những nơi thấp, cố hết sức để tránh phong sơn đại tuyết thì tất cả cái khác đều dễ nói.
Càng cao thì băng tuyết bao trùm càng khủng bố hơn , rất nhiều lúc như một hồi thiên tai tuyết lở chầm chậm , bắt đầu từ chỗ cao nhất Thiên Sơn tới thảo điện tầng , bao gồm cả hoang mạc cũng biến thành màu trắng , vào lúc này phần lớn sinh vật kháng lạnh đều rất khó sinh tồn, càng không nói tới những kẻ ngoại lai không có kháng lạnh như nhân loại chẳng hạn.
Tới chỗ khá an toàn , Mạc Phàm không nhịn được mà quay lại nhìn trời đất ngập tràn băng tuyết chân chính , màu trắng bao la đem trời xanh phía sau, núi lớn đều bị nuốt vào khí thế hào hùng khiến trong lòng người ta sinh ra sợ hãi .
Dưới tình huống có thung lũng tách giãn Thiên Sơn, bọn họ đi dọc đường tới vết tích Thiên Sơn khá là gian nan, chứ đừng nói gì tới tìm kiếm lung tung không mục đích ở thảo điện tầng, tầng núi cao, tầng sông băng , xác suất tồn tại sẽ cực kỳ thấp, có quá nhiều nhân tố chưa biết , quá nhiều hiểm cảnh mà các pháp sư nhân loại chưa bao giờ gặp qua, mấy lão nhân nói đúng thật , bất luận tu vi cấp bậc gì thì đối với Thiên Sơn phải đầy đủ kính ý.
Rốt cuộc cũng đã trở lại trấn Vọng Quy, lúc bình thường rèn luyện từ bên ngoài trở về, mỗi người đều thư thái ngâm mình trong bồn nước nóng, sau đó sẽ ăn một bữa thật ngon , cuối cùng là chìm đắm trong một giấc ngủ an ổn.
Nhưng mới vừa rời khỏi Thiên Sơn, không thể đụng vào nước, nước nóng cũng không được , da dẻ bị đông cứng muốn nứt ra rồi, trong da thịt còn nhiều băng sương chưa tan đi, chúng nó như thuốc tê làm một số chỗ mất đi cảm giác. Sau khi phát hiện thân thể mình như máy móc cũ bị hư hao cùng ăn mòn nghiêm trọng thì trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, nếu vẫn còn tiếp tục chờ ở Thiên Sơn, lúc nào cơ thể ngừng cử động cũng không biết , chẳng trách có những lúc pháp sư vô tình ngủ thiếp đi rồi sau đó không tỉnh lại .
Mạc Phàm là một người khôi phục thân thể với tốc độ cực nhanh, những người khác còn dùng những cách cũ kỹ để ép những hàn độc trong cơ thể ra ngoài thì Mạc Phàm đã ngâm trong suối nước nóng ấm áp.
" Đùng ".
Cánh cửa làm bằng gỗ được kéo ra , Mục Ninh Tuyết bước vào cùng một chậu gỗ kèm khăn tắm , nước hoa cùng quần áo. Mái tóc dài màu ngân tuyết gợi cảm mê người đã được búi lên , lộ ra gò má tinh xảo cùng cổ thon dài như tuyết chi thiên nga, quan trọng hơn là tựa hồ đi tắm còn chọn váy trễ , váy mỏng manh không giấu đi được sóng lớn hùng vĩ vô cùng sống động.
Mục Ninh Tuyết đi tới , thấy Mạc Phàm vẫn còn ở đó , không khỏi sửng sốt một chút.
" Em đi nhầm " Mục Ninh Tuyết định kéo cửa gỗ đi ra ngoài.
" Không nhầm , không nhầm đâu, đây chính là phòng tắm của em, anh thấy em đổ nước vào cho nên mới xuống trước để kiểm tra nhiệt độ, ừm , nhiệt độ vừa phải , em nhanh xuống đây đi " Mạc Phàm tươi cười tới mức gọi là cảnh xuân tươi đẹp.
" Cái kia ...anh cứ tắm đi , em chờ chút nữa rồi lại tới " Mục Ninh Tuyết vẫn mở cửa ra .
" Tuyết Tuyết , lại đây , vừa hay anh có chuyện muốn nói với em, anh với em đều là vợ chồng, còn ngại ngùng cái gì , huống hồ thư giãn sau một thời gian dài, hẳn là cùng nhau tắm suối nước nóng , uống chút trà , tâm sự, làm...À , làm chuyện có ý nghĩa " Mạc Phàm nói.
Mục Ninh Tuyết suy nghĩ một chút , đã thấy Mạc Phàm đi lên , không có chút xấu hổ nào đòi kéo mình xuống tắm cùng .
" Anh nằm xuống đi, em sẽ tự mình xuống ..." Mục Ninh Tuyết vẫn còn thấy thẹn thùng, vội vàng ngăn cản cái tên Mạc Phàm không biết xấu hổ này .
" Há , anh nằm rồi, em tới đi " Mạc Phàm đã hiểu, trở lại suối nước nóng, sau đó nằm ngửa mặt lên trời, tựa đầu vào đá.
Mục Ninh Tuyết bị cái tên có đầu óc đen tối này làm cho đỏ cả mặt , chậm rãi để thùng gỗ xuống bên cạnh , vén tóc, chuẩn bị xuống nước.
" Tuyết Tuyết , em như thế là không đúng rồi , ai đi tắm nước nóng mà vẫn còn mặc áo ngủ không, em xem nơi này khí trời băn hàn địa đông , có ánh mặt trời cũng khó mà hong khô đồ , để áo ngủ ướt như vậy là không tốt, đến đây , để anh giúp em " Mạc Phàm đi tới lần hai.
" Em chỉ muốn rửa qua thân thể , anh đừng...." Mục Ninh Tuyết nói.
Kỳ thực con gái cũng có năng lực báo trước nguy hiểm , đặc biệt là khi thấy lũ đàn ông bày ra dáng vẻ muốn làm đến chết thì trong thời gian tiếp theo bạn muốn khoẻ mạnh để làm một việc cũng rất khó, chăm chú học tập, có móng sói mò đến, ngủ chiều thì sẽ ôm từ đằng sau lưng , tắm rửa thì bản thân phải ở trong nhà tắm rồi khoá trái cửa.
Ánh mắt Mạc Phàm hiện tại hừng hực này có thể làm tan băng tuyết Thiên Sơn, Mục Ninh Tuyết ý thức được không ổn lắm , rốt cuộc vẫn cuốn khăn tắm dày lên, nhanh chóng trở lại phòng của mình, mặc đồ lại.
" Không thể nào " Mạc Phàm dở khóc dở cười.
Vẫn là quá nóng vội , chuyện tắm uyên ương như vậy, tóm lại vẫn có một ít tính khiêu chiến, không giống như ở sofa , nhà bếp , sân thượng.
Sờ cằm , Mạc Phàm thoải mái nằm ra sau, suy nghĩ làm sao để xích lại gần Mục Ninh Tuyết hơn, còn nhiều nơi chưa khám phá, còn có nhiều động tác giải thoả chưa thực hiện , tương lai ngày tháng còn dài như vậy, cũng không thể giống như cá ướp muối trên giường chiếu chỉ có nam trên nữ dưới, thân thể Mục Ninh Tuyết nhìn trắng trẻo như này hại thận mình .
" Ê a "
Tiểu bạch hổ rít gào nhưng Mạc Phàm không để ý, tứ chi ngăn ngăn vùng vẫy, giống như chưa từng tắm qua nước nóng thoải mái như vậy, rất yêu thích.
" Có phải còn muốn ta bưng một thịt bò kho tương béo ngậy tới ? " Mạc Phàm nói.
Tiểu bạch hổ gật đầu như đúng rồi.
" Cút ngay, ta nói trước cho ngươi, đừng nói khế ước ta đã đầy, cho dù còn cũng không thu nhận ngươi, ngươi hết ăn uống lại nằm trên ngực, ngoại trừ ngột ngạt thì ngươi còn mang đến cho ta cái gì ?" Mạc Phàm mắng.