TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 2042: Đá Nước Dãi

Trans : xSnowballx

 

Tiêu đề gốc là " Khẩu Thuỷ Thạch ( 口水石 ) , cho nên mình khi dịch sẽ để tiêu đề chương là " Đá Nước Dãi " . Còn thắc mắc sao lại để thế thì " Khẩu Thủy " ( 口水 ) vốn đã mang nghĩa là nước dãi, nước miếng , nước bọt rồi .

 

" Ty thạch anh ".

 

Suýt chút nữa Mạc Phàm kêu lớn lên, mà sau khi phát hiện người đi ra từ màn tuyết thì tâm tình vui sướng chuyển qua khó chịu.

 

Mục Phi Loan đi ra từ màn tuyết , vừa đi vừa ném lên không trung rồi lại bắt lấy, đơn thuần tẻ nhạt chỉ là ném chơi , kết quả gặp vẻ mặt Mạc Phàm quái dị tới cực điểm , phần ung dung trên mặt cũng lập tức biến mất , rên lạnh một tiếng :" Đừng có chắn đường, ngày hôm nay chúng tôi không đập cậu thì không có nghĩa là chúng tôi thực sự bỏ qua cho cậu " .

 

Mạc Phàm nhìn chằm chằm ty thạch anh trên tay Mục Phi Loan, nhắc tới cũng kỳ lạ , nước dãi của tiểu bạch hổ còn dính trên ty thạch anh, qua lâu như vậy mà vẫn chưa khô, tựa hồ như Mục Phi Loan rất bảo vệ bàn tay của mình , phát hiện thứ trơn trơn dính dính này có tác dụng bảo vệ được tay của mình, còn lấy ty thạch anh xoa đều tay.

 

Lấy nước bọt của tiểu bạch hổ để làm dầu xoa tay?.

 

Mạc Phàm cũng rất bội phục thường thức này của Mục Phi Loan.

 

" Tại sao lại lấy vú giả của sủng vật nhà tôi để xoa tay, giữa chúng ta có một ít ân oán , nhưng Mục Phi Loan mày cũng là nhân vật có tiếng ghê gớm trong Mục thị, còn cướp vú giả sủng vật nhà tao làm gì ? " Mạc Phàm nhướng mày nói với Mục Phi Loan.

 

Mục Phi Loan sửng sốt một chút, con mắt lập tức nhìn bàn tay của mình . Nước dãi của tiểu bạch hổ như váng gạo, ở mùa đông giá lạnh sẽ không đông cứng lại, cũng phơi không khô, kỳ thực nhiều lúc tiểu bạch hổ lấy nước dãi bôi móng để bảo vệ.

 

Mạc Phàm phát hiện Mục Phi Loan rõ ràng không biết thứ trên là gì , chỉ coi là đá cuội cầm trên tay chơi, lập tức linh cơ hơi động, bắt đầu làm cho Mục Phi Loan buồn nôn.

 

Cũng không phải Mục Phi Loan buồn nôn, xác thực Mục Phi Loan đang cầm đồ có nước dãi của tiểu bạch hổ bằng lòng bàn tay. Mục Phi Loan cũng không phải người ngu , Mạc Phàm nói gì thì tin cái đó.

 

Thú vị nhất là tiểu bạch hổ cũng phối hợp, mở miệng chưa mọc đủ răng , nước dãi chảy đầy bên mép , cố ý nghiêng đầu về phía Mục Phi Loan, để Mục Phi Loan biết rõ dầu xoa tay kia trên ty thạch anh nhẵn mịn kỳ thực là nước dãi còn dính vào một ít lỗ trên ty thạch anh mà nó từng ngậm.

 

" Mày nói hươu nói vượn gì vậy, mau tránh ra , không phải vậy đừng trách tao không khách khí với mày " vẻ mặt Mục Phi Loan khó coi nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

 

Mạc Phàm cười , tao nhã tránh đường cho Mục Phi Loan đi.

 

Mục Phi Loan bước đi nhanh, trước đó tiêu sái dùng ý niệm để vén màn tuyết , mảnh diệp không dính vào người, khả năng bị tiểu bạch hổ cùng Mạc Phàm làm cho đầu óc ngổn ngang buồn nôn, tuyết bám lớn vào đầu cùng vai.

 

" Nhanh đi theo sau , qua chỗ rẽ phía trước, hắn sẽ ném đồ xuống...Quên đi , dạ la sát , giúp ta đi , tiểu bạch hổ không đáng tin cậy " Mạc Phàm vội vàng nói.

 

...

 

Mục Phi Loan tức giận đến nỗi run mặt , còn tưởng rằng là bảo bối gì , phía trên tiết ra thứ nhẵn nhụi có thể chống đỡ được hàn phong mạnh mẽ , nào có biết là nước dãi chó trắng bẩn thỉu.

 

Vừa qua sơn giác, Mục Phi Loan lập tức vứt mạnh tảng đá mà mình " âu yếm " xuống vách núi , còn rút khăn lụa mà mình yêu thích ra lau liên tục cho tay mình sạch. Không còn cảm giác dinh dính buồn nôn, Mục Phi Loan gấp lại khăn lụa, nhưng vừa mới đút vào thì lại nghĩ tới con chó trắng ngoẹo cổ còn dính nước dãi, hương nhướng mày , trực tiếp vò khăn lụa yêu thích nhất thành một cục rồi ném đi.

 

Là một người mắc bệnh sạch sẽ , đừng nói là vứt đi khăn lụa yêu thích nhất , còn phải chặt tay phải để cho pháp sư chữa trị phục hồi một cái tay có tâm tư.

 

...

 

" Meo "

 

Dạ la sát vẫn được lòng của Mạc Phàm, không quá mấy phút thì dạ la sát lượm về ty thạch anh mà Mục Phi Loan ném.

 

Dạ la sát rất ghét bỏ tiểu bạch hổ, lúc tìm ty thạch anh phải dùng vải bao bọc , miễn cho tay của mình ô uế .

 

Giang Dục thấy tiểu linh miêu này khốc không chịu được, giày ống cao với găng tay nữ vương, lúc đứng thẳng đi catwalk hoàn mỹ tao nhã coi rẻ tất cả , khiến người ta muốn quỳ xuống thần phục.

 

" Ê a ! Ê a "

 

Vú giả lại trở về một lần nữa, tiểu bạch hổ vui vẻ không thôi, lập tức nhảy nhót muốn ngậm vào trong miệng, có cảm giác lành lạnh trong khoang miệng mới cảm thấy an toàn

 

" Thứ này ta sẽ giữ " Mạc Phàm lập tức lấy lại ty thạch anh.

 

Quả nhiên phía trên còn dính nước dãi của tiểu bạch hổ, Mạc Phàm chùi vào đùi của mình điên cuồng, ty thạch anh đã khô hơn nhiều.

 

Cũng không biết hắc ám vương lấy loại đá này làm gì, tại sao lại yêu thích như vậy, nếu là làm gối đi ngủ thì cái viên đá bị ngậm qua vô số lần lão nhân gia có nhận không nữa.

 

Không chấp nhận thì cũng không có cách nào, đi khắp toàn bộ Thiên Sơn mới có một viên ty thạch anh, quá trình cũng coi như là xoay chuyển , giả như không có Thiên Sơn thánh liên làm quà tặng, thì đúng là một chuyến lữ hành ma quỷ tới Thiên Sơn , cả đời không đi tới lần hai, không muốn uống nước suối nhãn hiệu này.

 

" Mục Bạch được cứu rồi , Mục Bạch được cứu rồi " Triệu Mãn Duyên thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc nhìn thấy xuân dược nam thì luôn cảm thấy từ đầu đến chân toát ra vẻ lợi hại không chịu được, nhưng mà sau khi nằm quan tài thì Triệu Mãn Duyên càng ngày càng nhớ Mục Bạch, trong lòng còn nhiều thứ khó nghe chưa phun ra trước mặt Mục Bạch , tóm lại là nhân sinh tiếc nuối.

 

" Hiện tại có thể nhanh chóng xuống núi, không xuống núi nữa thì người không cứu được chính là chúng ta " Quan Ngư nói.

 

" Được , được....đúng rồi , dạ la sát còn nhiều bảo bối , chia sao giờ, Giang Dục đừng có làm trò mờ ám , mặc dù nói là đồ do dạ la sát cực khổ lấy đươc , nhưng không có bọn tớ thì cậu cũng không tới được vết tích Thiên Sơn " Triệu Mãn Duyên còn nhớ những bảo vật lấy được từ sào huyệt cực hàn cổ ưng.

 

" Tớ mà là loại người ăn mảnh ư ? " Giang Dục nói.

 

" Còn Thiên Sơn thánh liên thì như nào ?" Quan Ngư hỏi.

 

" Cái này ....Mỗi người một cánh cũng chỉ đủ cho 7 người " Mạc Phàm nói có chút bất đắc dĩ .

 

" Em không cần, thứ em cần chính là nước sương phía trên " Mục Ninh Tuyết nói.

 

Mục Ninh Tuyết không có hứng thú lớn lắm với Thiên Sơn thánh liên, cái để ý hơn là hệ thứ ba và thứ tư , có nước sương mà Thiên Sơn thánh liên dưỡng dục thì hành trình tới Thiên Sơn lần này là đáng giá , huống hồ còn giúp Tần Vũ Nhi khỏi bị dị tài viện bắt .

 

" Không sao , không sao , không lấy cánh hoa thì cực hàn bảo thạch nhiều hơn một phần ,hahaha , nếu để Arsène , Triệu Khang , Kuma biết được Thiên Sơn thánh liên 700 năm bị tiểu bạch hổ hái , rơi vào tay chúng ta thì hẳn là bọn họ sẽ tan vỡ tinh thần " Triệu Mãn Duyên cười lớn .

Đọc truyện chữ Full