Một hạt châu màu đỏ như nắm tay xuất hiện trên đỉnh đầu Chu Dật. Sau khi xuất hiện thì lập tức vỡ ra, hóa thành một thứ chất lỏng màu đỏ, rồi hòa vào bên trong ngôi sao đang bốc cháy.
Giờ phút này, trên ngôi sao đang bốc cháy, lại yên lặng tiêu tan một cách quỷ dị. Chỉ thấy một người toàn thân tỏa ra ánh sáng đỏ đứng sừng sửng giữa trời đất. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ nuối tiếc và cảm khái rất sâu, tay phải khẽ điểm về phía lão già Thi Âm Tông.
Lão đầu vừa muốn né qua, nhưng lại phát hiện thân thể không di chuyển được, sắc mặt không khỏi trở nên trắng xanh, kinh hoàng nhìn về phía Chu Dật.
-Vấn Đỉnh… …. - Hắn cay đắng nói.
-Năm đó lần đầu tiên ta đi đến Tiên Giới, đã ngộ ra… Si ý cảnh, là ngươi áp đặt cho ta. Mục đích của ngươi, ta cũng hiểu. Nhưng cho dù hiểu, thì ta cũng không hối hận. Nếu có luân hồi, ta vẫn sẽ chọn ở bên ngươi… - Chu Dật cũng không thèm nhìn lão đầu, mà cúi đầu nhìn người con gái trong lồng ngực.
Năm đó hắn là người có tư chất xuất sắc nhất trong Ngũ Tông, có sự kiên trì mà người thường không thể có, tu luyện thuật Ngũ Hành. Cuối cùng từng bước một, vượt hẳn đám đồng môn, rồi bái một vị trưởng bối Anh Biến hậu kỳ duy nhất trong môn phái làm sư phụ. Từ đó về sau từng bước lên mây, tu vi ngày càng thâm hậu.
Khi Hóa Thần, hắn được sư tôn tặng Vũ Đỉnh mà đi vào Tiên Giới khiến cho tất cả mọi người bất ngờ. Lần đó hắn vừa đi, cả người đã có biến đổi long trời lở đất.
Trong Tiên Giới, hắn ngẫu nhiên tiến vào một ngôi lầu trang nhã. Khi đó đập vào mắt hắn là thi thể của người con gái nằm trên giường. Từ đó về sau, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đã đánh mất phương hướng của mình. Trong mắt hắn thì nàng là tất cả. Vì nàng, hắn phản bội lại sư môn làm sư phụ vô cùng đau đớn, nhưng không nỡ tự tay giết chết ái đồ, chỉ thở dài ba tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Yêu cái thi thể của nàng, mà biến thành một kẻ điên khùng…Hàng loạt lời đồn truyền khắp Chu Tước tinh, cũng chẳng ảnh hưởng đến nỗi lòng của hắn. Hắn không hối hận.
Với một sự si tình, tu vi hắn lại không ngờ lại càng ngày càng cao, trở thành tu sĩ Anh Biến kỳ.
Ngày sư tôn hắn tiến lên Vấn Đỉnh thất bại rồi qua đời, hắn đứng bên ngoài Ngũ Hành Tông, quỳ ở đó bảy ngày.
Mấy năm sau, Ngũ Hành tông trải qua ba lần kiếp nạn, nhưng hắn đã không còn là đệ tử Ngũ Hành Tông.
Giờ khắc này, những cảnh tượng ngày xưa hiện lên trong lòng Chu Dật.
Lão đầu Thi Âm Tông, đã không còn khả năng vùng vẫy với Vấn Đỉnh Kỳ. Căn bản, lão không còn bất kỳ hy vọng nào có thể tìm được đường sống. Cảnh giới quá chênh lệch đã bóp nát tất cả mọi sự phản kháng.
Ánh mắt Chu Dật hết sức tỉnh táo, tuy không còn âu yếm như lúc trước, nhưng có một điều gì đó giống như khắc cốt ghi tâm. Hắn lại cúi đầu, khẽ hôn lên mi tâm thi thể, sau đó đảo ánh mắt qua, nhìn hai người Sất Hổ và Vương Lâm. Cuối cùng ánh mắt chuyển lên người Sất Hổ, dùng giọng bình thản, nói:
-Tiểu huynh đệ, giúp ta chăm sóc thê tử, được không?
Cơ thể Sất Hổ lập tức bị một sức mạnh thần kỳ kéo lên khỏi mặt đất. Hắn ngạc nhiên nhìn Chu Dật.
-Việc này… ….
Chu Dật nhướng mày. Sất Hổ chua xót trong lòng. Hắn không thể bảo quản thi thể này được. Một khi bị trưởng lão trong tộc biết được, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của hắn. Nhưng lúc này, lời phó thác lúc lâm chung của một người tu sĩ Vấn Đỉnh kỳ, sợ là không ai dám không đồng ý.
-…Vãn bối, đồng ý! - Sất Hổ hít thở sâu, khẽ nói. Chu Vật vung tay lên, lắc đầu nói:
-Ngươi là thiếu tộc trưởng Cự Ma Tộc, tất nhiên sẽ có điều lo ngại. Nếu sợ sẽ bước theo vết xe đổ của ta, vậy thì thôi!
Nói xong, ánh mắt hắn lại đảo qua, chuyển lên người Vương Lâm, khẽ nói:
-Ngươi, có bằng lòng giúp ta không?
Vương Lâm lập tức cảm thấy áp lực trên cơ thể giảm đi, đứng lên khỏi mặt đất. Sau khi nghe thấy lời nói của Chu Dật, hắn trầm mặc.
-Thê tử ta, cần Tiên Ngọc để bảo tồn cơ thể. Một nghìn năm ngươi phải có nghìn khối Tiên Ngọc. Việc này đối với ngươi tuy có khó khăn nhưng cũng không phải quá lớn. Tiểu huynh đệ! Ngươi đồng ý không? - Ánh mắt Chu Dật thanh tỉnh nhìn Vương Lâm, chậm rãi nói.
-Ta không dám cam đoan sẽ tìm được nhiều Tiên Ngọc như vậy. - Vương Lâm trầm mặc một lúc, nói.
Chu Dật mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
-Tốt! Tiểu huynh đệ! Ta cũng không phải không có gì báo đáp. Phó thác mấy nghìn năm, ta sẽ không để ngươi giúp không công! - Vương Lâm nhìn Chu Dật, không nói gì. Chu Dật nói xong, bàn tay chộp một cái xuống dưới, cung điện chưa sụp đổ trên mặt đất lập tức tan vỡ. Đống Tiên Ngọc từ từ bay lên.
Vô số các khối Tiên Ngọc ở giữa không trung tạo thành một tòa bảo tháp. Cuối cùng Chu Dật nhìn qua thi thể người con gái trong lòng, rồi ném về phía bảo tháp. Khi thi thể biến mất bên trong bảo tháp, tay phải Chu Dật vung lên, ngọn tháp lập tức thu nhỏ lại, bay về phía Vương Lâm, rồi rơi vào trong tay hắn.
Trong nháy mắt khi cầm lấy bảo tháp, một tia sức mạnh kỳ lạ, lập tức chảy vào trong cơ thể Vương Lâm, rồi tạo thành một đạo ấn ký trên Nguyên Thần của hắn.
-Lúc này trên bảo tháp có ý cảnh Vấn Đỉnh kỳ của ta. Ngươi tìm một chỗ âm hàn rồi lấy ngọn tháp này ra. Trong phạm vi trăm dặm quanh tháp, trừ khi có người tu vi cao hơn ta bây giờ. Nếu không, không được phép của ngươi thì chẳng người nào có thể tiến vào phạm vi trăm dặm đó.
Chu Dật mỉm cười với Vương Lâm, rồi tay phải điểm lên mi tâm. Lập tức một viên ngọc màu đỏ như móng tay từ trên mi tâm bay ra, rồi bắn về phía Vương Lâm.
Viên ngọc vừa mới xuất hiện, những mãnh vỡ nhỏ ở nơi này lập tức khựng lại, giống như thời gian ngừng trôi. Từ trong viên ngọc, tản mát ra một cổ thiên đạo.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn thấy viên ngọc, hình như cảm nhận được một lực lượng pháp tắc thiên đạo luân hồi không thể tưởng tượng được giống như năm đó Hóa Thần. Hắn không khỏi hít vào một hơi thật sâu.
-Đây là lễ vật đầu tiên ta cho ngươi, Vấn Đỉnh Chi Tinh. Vật này bây giờ ngươi không thể sử dụng được. Nhưng nếu có một ngày ngươi đạt đến Vấn Đỉnh kỳ, nó sẽ có sự trợ giúp cho ngươi!
Lão đầu Thi Âm Tông nhìn chằm chằm vào viên ngọc, trên mặt lộ ra vẻ khát khao mãnh liệt. Giá trị của vật này, hắn hiểu rất rõ.
Tuy nó không có bất kỳ thần thông nào, nhưng nếu một tu sĩ cảm nhận thiên đạo, đến khoảnh khắc cuối cùng đạt đến Vấn Đỉnh, trong trời đất sẽ biến hóa thành vật đó. Nếu hắn có thể thành công có được vật đó, xác xuất tiến lên Vấn Đỉnh, sẽ lập tức tăng thêm ba thành.
Nếu tu sĩ có được vật này thì khi đứng giữa sinh tử của việc đột phá lên Vấn Đỉnh, sẽ có thêm một sự lựa chọn.
Tu sĩ Vấn Đỉnh nếu mất nó, tu vi sẽ vĩnh viễn thối lui, cho đến khi chết. Nói nó là tính mạng cũng không có gì sai. Mà Chu Dật cũng chỉ mới ngưng tụ được nó.
Sất Hổ cũng ngơ ngác nhìn Vấn Đỉnh Chi Tinh. Dù sao hắn cũng là thiếu tộc trưởng Cự Ma Tộc, kiến thức rất nhiều nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra nó, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng hối hận. Tuy hắn cũng đoán được, Chu Dật sẽ không để người khác không công chiếu cố thê tử. Nhưng lại không nghĩ tới, Chu Dật lại có thể tặng loại bảo vật quan trọng như vậy!
Nếu sớm biết như vậy, lúc nãy hắn sẽ đồng ý ngay không chút do dự. Hơn nữa nghe thấy trong lời nói của Chu Dật, chẳng qua đây chỉ là lễ vật đầu tiên, như vậy rất có khả năng sẽ còn lễ vật thứ hai thứ ba. .
Hối hận trong lòng Sất Hổ đã đến mức đỉnh điểm.
Vẻ mặt Sất Hổ rơi vào mắt Chu Dật. Khóe miệng hắn lập tức hiện ra một nụ cười cao ngạo. Tay phải hắn điểm lên lão đầu Thi Âm Tông, cơ thể người này lập tức mất tự chủ bay lên, rồi bị Chu Dật chộp vào trong tay.
-Lễ vật thứ hai ta tặng ngươi, chính là tên này! Đại trưởng lão Thi Âm Tông. Ta có thể tha chết cho ngươi, nhưng ngươi phải làm người hầu một vạn năm. Ngươi đồng ý không? - Ánh mắt Chu Dật bình thản, nói.
Đại trưởng lão Thi Âm Tông, sức mạnh tuyệt đối ở bên dưới Chu Dật. Bây giờ trước mắt hắn chỉ có hai sự lựa chọn, sống hay chết.
-Tuổi thọ của ta không được một nghìn năm, sao có thể làm người hầu cho người ta được, ngươi cứ giết ta đi! - Lão đầu đau khổ nói.
-Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho. Với pháp lực còn thừa của ta bây giờ, luyện ngươi thành con rối, tuy tu vi sẽ hạ thấp xuống một chút, nhưng cũng có thể xem như lễ vật thứ hai tặng người ta! - Chu Dật nâng tay phải lên, điểm về phía mi tâm của lão đầu. Chỉ cần điểm lên thì đại trưởng lão Thi Âm Tông sẽ lập tức tan thành mây khói.
Đầu ngón tay từ từ đi đến, trán lão đầu đã vã ra đầy mồ hôi. Bóng ma tử vong, đã khếch đại khổng lồ. Tuy hắn nói tuổi thọ không đến một nghìn năm, nhưng nếu tu vi có thể đột phá đạt đến Anh Biến hậu kỳ, tất nhiên tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều. Hơn nữa với bí thuật của Thi Âm Tông, mặc dù tuổi thọ không đủ, cũng có rất nhiều phương pháp để sống sót. Trong nháy mắt khi đầu ngón tay điểm đến, lão đau khổ nói:
-Ta đồng ý!
Tay phải Chu Dật cũng không ngừng lại lấy tốc độ nhanh hơn, điểm lên mi tâm lão già. Cùng lúc đó cánh tay kia của hắn, chỉ về phía Vương Lâm. Cơ thể Vương Lâm mất tự chủ bay thẳng về phía trước.
Một luồng sáng kỳ dị từ trên mi tâm lão già lóe lên, tiến vào trong cơ thể Chu Dật. Sau đó, nó lại từ cánh tay kia của hắn, bay lên trán Vương Lâm rồi biến mất.