Vương Lâm lập tức có cảm ứng, tất cả ý niệm của trưởng lão Thi Âm Tông. Chỉ cần hắn muốn thì có thể cảm nhận được ngay lập tức. Thậm chí chỉ cần trong đầu khẽ động, là có thể làm cho Nguyên Thần người này tan vỡ.
Đại trưởng lão Thi Âm Tông thầm than một tiếng, có chút mất tự nhiên nhìn về phía Vương Lâm, cung kính nói:
-Lão nô Tôn Thái, tham kiến chủ nhân. - Trong lòng hắn nổi lên từng đợt sóng đau khổ, không thể nói nên lời. Sất Hổ trừng mắt nhìn cảnh tượng này, tràn đầy hối hận.
-Nô bộc Anh Biến kỳ, việc này.Nếu ta có được, trở về trong tộc, thì thân phận ta sẽ không còn là thiếu tộc trưởng mà lập tức trở thành tộc trưởng. Có người này trong tay, ngoại trừ Chu Tước Quốc ra, ta có thể tùy tiện đi lại bất cứ đâu trong thiên hạ.
Hối hận vì đã do dự, Ôi!
Cơ thể Chu Dật bây giờ đã cháy đến phút cuối cùng, dần dần không còn ngưng thực mà trở nên tán loạn. Hắn lưu luyến nhìn qua bốn phía. Cuối cùng nhìn về phía Vương Lâm, khẽ nói:
-Chăm sóc tốt cho nàng!
Vương Lâm hít sâu một cái rồi gật đầu thật mạnh. Cảnh tượng trước mắt đã có chuyển biến thật nhanh. Bây giờ hắn vẫn còn có chút không thể tin thu được kết quả như vậy.
Chu Dật gật đầu nhìn Vương Lâm, mỉm cười. Thân thể hắn bắt đầu tan biến từ hai chân. Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười.
-Sư phụ! Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn là đệ tử của người. .
Đúng lúc này, bảo tháp đột nhiên thoát khỏi tay Vương Lâm, rồi lập tức trở nên to lớn, ở bên trong lấp lánh ánh sáng trắng. Chỉ thấy thi thể người con gái lại tự động từ trong bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Một cảnh tượng làm cho tất cả mọi người phải kinh hãi! Nhưng Chu Dật đã tiêu tan một nửa, không hề cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt vẫn bình thản, nhìn về phía cái thi thể.
-Đình Nhi! Không cần làm càn. Đi!
-Huynh sẽ không chết… ….
Một âm thanh quái dị đột nhiên vang lên từ trong thi thể, rồi chậm rãi truyền ra xa. Giờ khắc này, đột nhiên từ trên không trung phát ra những tiếng nổ đùng đùng. Chỉ thấy tầng toái phiến phía trên, sau một câu nói của nữ thi thể, lập tức vỡ tan tành tạo thành những tiếng nổ liên tiếp, rồi ầm ầm sụp đổ.
Những cơn gió lớn liên miên, từ trên trời giáng xuống mang theo những tiếng nổ ầm ầm.
Cô gái chợt mở đôi mắt ra.
"Ầm! Ầm"
Khoảnh khắc khi nàng mở mắt, tất cả những thứ vỡ vụn, cũng không phải chỉ là một tầng. Mà cả hai tầng Tiên Giới ở bên dưới cũng vỡ thành những mảnh nhỏ. Đồng thời, hai mắt Vương Lâm hiện ra vẻ kinh hoàng. Hắn không do dự, nhanh chóng lui về phía sau. Không chỉ riêng hắn, trong mắt Sất Hổ cũng hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ có đại trưởng lão Thi Âm Tông, trong mắt hiện lên một tia sáng, chợt nhớ đến một cái gì đó, lập tức trở nên cực kỳ hoảng sợ.
-Vũ Chi Nhất Kiếm! Xuất!
Một đạo ánh sáng vàng từ sâu bên trong những đống vỡ vụn, cũng không biết bao nhiêu tầng, đột nhiên lóe lên. Ánh sáng vàng còn chưa đến gần, Vương Lâm đã cảm thấy một luồng kiếm khí rất mạnh phả thẳng vào mặt. Thi Thể người con gái lại bước thẳng về phía trước, chụp lấy luồng sáng. Chỉ đột nhiên nghe thấy một tiếng kiếm ngân vang lên chấn động trời đất, xuyên qua hư vô, truyền đến tất cả các tầng toái phiến trên Tiên Giới.
Cái thi thể cầm lấy cây kiếm màu vàng, điểm nhẹ lên ngực Chu Dật. Nguyên Thần Chu Dật lập tức bị hút vào bên trong chùm sáng vàng.
-Thủ hộ bản vương hơn hai nghìn năm! Ngươi là người có công! Phong ngươi làm Kiếm Tiêu Chi Hồn. Sau khi bồi dưỡng vạn năm, tên tuổi liệt vào nhóm Tiên Tôn!
Nàng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía đám người Vương Lâm, rồi cuối cùng ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm. Sau đó, bàn tay ngọc vậy nhẹ, bảo tháp lập tức thu nhỏ lại, bay về phía Vương Lâm.
Rồi cơ thể nàng khẽ động, luồng sáng vàng trong tay hóa thành một con kim long dài cả vạn trượng, gào lên một tiếng, mang theo nàng bay qua khe nứt trên bầu trời đi về phía hư vô.
Vào giờ khắc này, toàn bộ tu sĩ trên tất cả các tầng toái phiến của Tiên Giới, mặc kệ người đó đang làm gì cũng đều trở nên sợ hãi. Thậm chí ngay cả những người đang chiến đấu sống chết, nghe thấy tiếng kiếm ngân, cũng không tự chủ được phải ngừng tay.
Trên một vùng ở trung tâm Tiên Giới, một người mặc áo văn sĩ, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng lẩm bẩm nói:
-Đúng là Vũ Chi Tiên Kiếm! Chỉ có Vũ Chi Tiên Kiếm mới có thanh thế như vậy. Chỉ không biết, đây là kiếm thứ mấy.
Trong mắt hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị, cơ thể khẽ động rồi nhanh chóng bay lên không trung. Sau đó hắn nhắm mắt lại cảm ứng, rồi cơ thể lập tức nhanh như tia chớp, bay thẳng về phía tiếng kiếm phát ra.
Tây Bắc của Tiên Giới trên một mảnh vỡ nhỏ có một lão già mặc áo dài màu tím, ngẩng đầu nhìn trời, mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn trầm ngâm một lúc, không nói nhiều dậm chân phóng thẳng lên không.
-Là Vũ Chi Tiên Kiếm sao.Nếu Đại La Kiếm Tông của ta có được nó, thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần. Lão phu đã có Tiên Thú. Nếu có thể dùng nó để nhập vào Tiên Kiếm, thay thế Tiên Hồn để điều khiển kiếm thì tốt biết mấy!
Cơ thể hắn bay lên tận trời cao. Một con Kỳ Lân lớn có sừng trên đầu lập tức xuất hiện giữa không trung. Người này nhảy lên, đứng trên đầu Kỳ Lân. Từ trong mũi Kỳ Lân phun ra hai đạo khí trắng. Trong chớp mắt khi luồng khí này xuất hiện, những mảnh vỡ quanh đây, lập tức biến mất.
Khe nứt xuất hiện hàng loạt. Dường như trong nháy mắt, bốn phía đều bị hư vô xâm chiếm. Nhưng điều đó đối với lão già lại không có bất kỳ một sự ảnh hưởng. Kỳ Lân gầm lên một tiếng, chui vào trong hư vô rồi biến mất.
Nói đến Vương Lâm. Tầng toái phiến ở chỗ hắn, đã sụp đổ từ trên xuống dưới. Sất Hổ vẫn ngây ngẩn người, mặt hiện lên vẻ kinh hoàng.
-Sất Hổ! Tinh La Bàn! - Vương Lâm hét lớn.
Những khe nứt trên bầu trời liên tiếp tạo thành từng mảng, phần lớn đã biến thành hư vô. Hư vô giống như một cái miệng rộng cứ thế mà cắn nuốt tới gần.
Sất Hổ lập tức tỉnh táo lại. Hắn không nói nhiều lấy Tinh La Bàn trong túi trữ vật ra, ném về phía trước.
La Bàn đã bị hư hại rất nặng nên lúc này vừa mới lấy ra, nó đã xuất hiện một khe nứt. Nhưng bây giờ, cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều, Vương Hổ xông thẳng về phía trước, nhảy vào vị trí trung tâm.
Vương Lâm cũng đồng thời hạ xuống, hướng hắn chọn vẫn là phía Đông. Còn Tôn Thái, liếc mắt nhìn về phía thi thể biến mất. Rồi thân thể của hắn lóe lên sau đó khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Vương Lâm.
-Tinh La Bàn, một trong những bảo vật quan trọng của Cự Ma Tộc. Đáng tiếc đã bị hỏng quá nhiều! - Tôn Thái bình thản nói.
Sất Hổ cười khổ, hắn cắn răng điều khiển. La Bàn hóa thành một tia chớp, bay thẳng vào trong hư vô.
-Tằng Ngưu! Trong hư vô cực kỳ nguy hiểm. La Bàn này đã hư hại quá nghiêm trọng, không đủ để chạy đi xa. Nếu ngươi đồng ý giải khai phong ấn, lão phu có thể bảo vệ an toàn để ngươi trở về Chu Tước tinh. Thế có được không? - Ánh mắt Tôn Thái lóe lên, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nói.
Mới vừa rồi còn gọi là chủ nhân, bởi vì chỗ đó có Chu Dật, nên không thể không làm như vậy. Bây giờ Chu Dật đã chết, lão là một tu sĩ Anh Biến trung kỳ, sao có thể cam tâm làm nô tài chứ? Chuyện này đối với hắn chính là một mối nhục lớn ngoài cái chết! Bây giờ hắn hận không thể giết chết Vương Lâm, rồi luyện hóa hắn thành xác khô.
-Ngươi cũng không cần vội trả lời. Lão phu cũng sẽ không để ngươi mở phong ấn không công. Ta sẽ tặng ngươi hai con rối Hóa Thần hậu kỳ. Có chúng thì vấn đề an toàn của ngươi sau này sẽ được bảo đảm.
-.Ta còn có thể tặng cho ngươi công pháp. Ngươi nói đi muốn công pháp nào, ta sẽ đưa cho.
-Ngoài ra, tiên đan thần dược, ta cũng có. Chỉ cần ngươi chấp nhận mở phong ấn, ta đều đồng ý tất cả! - Tôn Thái nói một cách chậm rãi.
Vương Lâm nhìn Tôn Thái, ánh mắt bình tĩnh, nói:
-Với tu vi của tiền bối, tất nhiên không muốn làm nô bộc, đểm này tại hạ hiểu rõ. Nhưng phương pháp mở phong ấn, đừng nói tại hạ bây giờ không muốn, nếu có muốn cũng không có khả năng mở ngay lập tức được.
Tôn Thái nhướng mày, lạnh lùng quát:
-Tiểu bối! Ngươi còn cho rằng mình là ông chủ sao!
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, lắc đầu nói:
-Đó là quà tặng của Chu tiền bối, cũng không phải tại hạ làm ra. Hơn nữa tiền bối cho rằng ta là đứa con nít hay sao? Sợ rằng sau khi giải khai phong ấn, việc đầu tiên tiền bối muốn làm, là giết chết tại hạ.
Sắc mặt Tôn Thái âm trầm, nhìn Vương Lâm một lúc lâu. Đột nhiên, lão cười lên ha ha. Chẳng qua nụ cười lại hết sức lạnh lẽo.
-Ngươi nói đi! Làm thế nào mới mở phong ấn?
Vương Lâm lắc đầu cười nói:
-Ta không biết phương pháp, làm sao mở được?
Tôn Thái đột nhiên đứng thẳng lên, nhìn Vương Lâm, gằn từng chữ:
-Tiểu bối! Ngươi rượu mời không uống lại muốn rượu phạt. Lão phu thân là đại trưởng lão Thi Âm Tông Chu Tước tinh, tu sĩ Anh Biến kỳ, mặc dù chết cũng không muốn bị ai quản. Đừng nói là một tên tiểu bối như ngươi. Ta chỉ cần búng một ngón tay là có thể giết chết.
-Hơn nữa đừng nghĩ là chỉ cần ngươi động tâm là lão phu sẽ chết. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta không phải chỉ có Tam Hồn, mà Đệ Tứ hồn đang nằm trong một thi thể trên quan tài. Ngươi có thể làm cho Nguyên Thần trong cơ thể này của ta vỡ nát, nhưng khi đó Đệ Tứ Hồn cũng sẽ giết chết ngươi!