Quốc sư, một trong pháp sư tham gia cuộc vây công cự long hỏa hệ lên tiếng:
– Bệ hạ, thần cho rằng Ái Lệ Ti sẽ không làm chuyện có hại đến nước ta, dù sao giữa nhân loại và long tộc có điều ước. Long tộc xem trọng lời thề còn trịnh trọng hơn nhân loại chúng ta nhiều. Nhưng vì tránh cho rắc rối vẫn phải cảnh cáo người bên dưới tuyệt đối đừng chọc vào tiểu cô nương tên Nhã Sa, trêu vào tiểu cô nương thì rắc rối to. Theo thần biết thì sư phụ của nàng, Ốc Luân viện trưởng đã là Pháp Thánh chứ không phải Đại Ma Đạo Sư như bên ngoài lan truyền. Cộng thêm một con cự long thần giai, ca ca bí ẩn của nàng ta dường như không dễ chọc. Theo tin mới nhất thì ca ca của nàng là ma võ song tu, tu vi ma pháp đến Đại Ma Đạo Sư, võ kỹ ước chừng là Đại Kiếm Sư, còn tinh thông ma pháp không chỉ một hệ.
Áo Đinh Lôi gật đầu nói:
– Quốc sư nói có lý!
Hướng tướng mở miệng nói:
– Bệ hạ, thần có chuyện muốn tấu lên!
– Nói.
Hữu tướng mở lời:
– Gia gia của Nhã Sa bị thiếu đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang giết, mà đoàn trưởng Dong Binh đoàn Huyết Lang là con riêng của Trấn Nam Vương An Đông Hoắc Nhĩ Mạn. Mấy năm nay Dong Binh đoàn Huyết Lang làm nhiều chuyện thiếu đạo đức, được đánh giá rất kém, nhưng vì có... Nên đến nay không người đụng vào Dong Binh đoàn Huyết Lang, khiến nó biến thành Dong Binh đoàn cấp A có ba ngàn đoàn viên.
Áo Đinh Lôi làm hoàng đế sao không rõ ràng chuyện như vậy? Áo Đinh Lôi biết hữu tướng và Trấn Nam Vương có xích mích nhưng tay Trấn Nam Vương nắm binh mã khá nhiều, làm việc hơi kiêu căng.
Áo Đinh Lôi suy tính một phen, lạnh nhạt nói:
– Dán bố cáo đi. Dong Binh đoàn Huyết Lang làm nhiều việc ác, nên bị xóa sạch! Quốc sư, chuyện này do ngươi phụ trách. Trừ đoàn trưởng kia ra hữu tướng biết phải làm gì những người khác rồi.
Quốc sư khom người hành lễ:
– Tuân lệnh thưa bệ hạ!
Áo Đinh Lôi vẫy tay:
– Tất cả lui xuống đi, nên cảnh cáo hãy cảnh cáo, ta không muốn có ngày thấy ai đó chạy đến trước mặt của ta khóc lóc kể lể nhi tử của mình bị người ta nhân đạo hủy diệt!
Quốc sư và hữu tướng cùng hành lễ:
– Chúng thần cáo lui!
Hai người lùi mười bước sau đó xoay người rời khỏi đại điện.
Trong học viện ma pháp Hán Tư.
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Chúc mừng, chúc mừng tu vi của Ái Lệ Ti tiểu thư tiến bộ thêm một bước.
Ái Lệ Ti nhẹ nhàng hành lễ:
– Đa tạ Lâm Thiên công tử giúp đỡ!
Tu vi thần giai hiện tại của Ái Lệ Ti khó mở miệng kêu đại nhân nhưng gọi thẳng tên Lâm Thiên thì không tốt, thế là nàng thêm hai chữ công tử đằng sau tên.
Ái Lệ Ti mắt lóe tia sáng lo lắng hỏi:
– Lâm Thiên công tử, không biết làm như vậy có gây tổn thất lớn gì cho công tử không?
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
– Có một chút, trong thời gian ngắn thực lực sẽ giảm thấp một chút. An toàn của Nhã Sa đành hoàn toàn nhờ vào tiểu thư.
Ái Lệ Ti gật đầu nói:
– Xin Lâm Thiên công tử yên tâm, nếu tu vi hiện giờ của ta mà còn để Nhã Sa bị thương thì ta không còn mặt mũi nào sống sót. Hơn nữa vừa rồi đã hù sợ nhiều người, chắc rất ít có kẻ dám đến kiếm chuyện với Nhã Sa.
Lâm Thiên nói:
– Là rất ít nhưng vẫn còn kẻ dám trêu vào chứng minh đối phương có thực lực không yếu. Nên xin Ái Lệ Ti tiểu thư nhất định phải cẩn thận!
Nhã Sa chớp mắt to nhìn Lâm Thiên, nói:
– Ca ca hãy yên tâm, tiểu Sa sẽ không sao!
Lâm Thiên khều mũi Nhã Sa:
– Đương nhiên rồi, làm sao tiểu Sa bị gì được?
Trong lòng Lâm Thiên bổ sung thêm một câu: nếu tiểu Sa gặp chuyện thì ta tru cửu tộc nhà nó!
Lâm Thiên không có người thân, hắn quan tâm tiểu Sa, cưng chiều tận xương.
Nghịch lân này cho dù là long tộc đụng vào thì Lâm Thiên cũng giết tới Long đảo. Với tốc độ tiến bộ tu vi của Lâm Thiên thì long tộc không có đường sống.
Ở trong thế giới Tinh Giới bốn ngày, bên ngoài mới qua một ngày. Hiện là hoàng hôn, Lâm Thiên đang định nồng nhiệt với Dương Thi, Dương Tuyết thì bỗng lòng nổi lên cảm giác không may.
Lâm Thiên buông Dương Thi, Dương Tuyết ra, bứt rứt đi tới đi lui trong phòng:
– Tại sao? Tại sao sẽ như vậy?
Lâm Thiên gọi Tiểu Linh ra hỏi:
– Tiểu Linh, tại sao trong lòng ta bỗng có linh cảm không may?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, người thực lực cường đại sẽ có trực giác rất mạnh, khi người gần gũi nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ có linh cảm không may.
– Người gần gũi nhất, trừ Nhã Sa ra chỉ có Dao nhi. Dao nhi! Chắc chắn là Dao nhi xảy ra chuyện!
Lâm Thiên vừa nghĩ tới Chu Dao thì linh cảm không may mãnh liệt hơn nhiều.
Lâm Thiên xin lỗi Dương Thi, Dương Tuyết:
– Thi nhi, Tuyết nhi, vô cùng xin lỗi, ta phải đi một chút.
Dương Thi, Dương Tuyết đồng thanh kêu lên:
– Ừm, Lâm đại ca mau ra đi!
Lâm Thiên gật đầu, ngay sau đó đã ra không gian Tinh Giới. Rời khỏi không gian Tinh Giới việc Lâm Thiên làm đầu tiên là móc di động ra, trong không gian Tinh Giới thì di động không có tín hiệu.
Báo tin có vài tin nhắn chưa nhận, Lâm Thiên xem từng cái một. Một tin nhắn Tả Vân Phi gửi, nói là đã đến đảo hoang, từ nay bắt đầu cuộc sống người rừng. Một tin nhắn của Tiêu Bạch, nói đã tới dưới Côn Lôn sơn, sau khi vào phái không thể nhắn tin liên lạc nữa. Hai tin nhắn khác là Chu Dao gửi, chỉ toàn lời quan tâm nhớ nhung bình thường.
Lâm Thiên gọi điện cho Chu Dao ngay, đầu dây bên kia bắt máy liền nhưng không phải giọng Chu Dao mà là tiếng đàn ông.
– Ha ha ha! Lâm Thiên, ta đang định gọi điện thoại cho ngươi, không ngờ ngươi gọi trước, có phải cảm giác được nữ nhân của mình đã rơi vào tay ta?
Vương Hạo, là giọng của Vương Hạo!
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Vương Hạo, thả Dao nhi, có thể bỏ qua hiềm khích cũ giữa ngươi và ta.
Vương Hạo cuồng cười:
– Bỏ qua chuyện cũ? Buồn cười! Ngươi không tính sổ nhưng ta thì có! Họ Lâm, ngươi còn chưa chạm vào Chu Dao đi? Tiếc thật, một đóa hoa mềm mại như vậy, khục khục, có muốn nghe giọng Chu Dao không? Chút nữa sẽ cho ngươi nghe tiếng nàng kêu giường, ha ha ha ha ha ha!
Vương Hạo và Lâm Thiên ban đầu không có hiềm khích gì, nhưng từng sự kiện đắp lên mâu thuẫn sâu đậm. Lâm Thiên định xuống tay xóa sổ bang phái phụ thân của Vương Hạo, hắn còn chưa kịp làm gì thì gã đã ra tay trước.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, mau điều tra Vương Hạo ở đâu!?
– Vâng thưa chủ nhân, nguồn tín hiệu truyền từ tòa nhà văn phòng gần đại học Hải Thiên, là sản nghiệp của Vương Lôi Bá, phụ thân Vương Hạo.
Lâm Thiên vọt nhanh vào gara, lái xe ra khỏi biệt thự, nhanh như tia chớp chạy hướng đại học Hải Thiên, tốc độ nhanh hù sợ mấy người lái xe khác và cảnh sát giao thông. Lúc này Lâm Thiên không quan tâm nhiều.
Lâm Thiên muốn gọi điện thoại nên kêu Tiểu Linh lái xe:
– Tiểu Linh, xe này trí năng hóa khá cao, Tiểu Linh có thể điều khiển xe được đúng không?
Tiểu Linh đáp:
– Được thưa chủ nhân, chuyện này rất đơn giản.
Rất nhanh Tiểu Linh thay ca cho Lâm Thiên, tốc độ càng nhanh hơn một chút.
Hiện đang là chạng vạng, giao thông thành phố Hải Thiên không xấu nhưng lượng xe khá nhiều. Tiểu Linh len lỏi trong các hàng xe lái với tốc độ cao gần 200km/h, nên biết xe khác chỉ lái với tốc độ 30km, 40km/h, nhanh hơn người khác gấp năm lần.
Lâm Thiên nói với ống loa:
– Vương Hạo, cho ta nghe giọng Dao nhi!
Vương Hạo cười càn rỡ:
– Muốn nghe? Được, cầu ta đi! Hãy nói là Vương Hạo đại ca, ta van cầu đại nhân, làm ơn cho ta nghe giọng Dao nhi, ha ha ha ha ha ha!
Thanh âm chói tai truyền từ ống lao khiến Lâm Thiên cau mày.
Lâm Thiên hít sâu, nói:
– Vương Hạo đại ca, ta van cầu đại nhân, làm ơn cho ta nghe giọng Dao nhi!
Lâm Thiên lặp lại xong hắn đã hận Vương Hạo thấu xương, nếu lúc này gã mà ở trước mặt hắn thì Lâm Thiên đã một bàn tay đập chết.
Vương Hạo đắc ý nói:
– Ha ha ha! Tốt, bé ngoan, vậy đại ca sẽ thỏa mãn ngươi một lúc. Nhưng lần sau cầu ta thì gọi ca ca không được, phải kêu gia gia biết không? Ha ha ha ha!
Chốc lát sau trong ống nghe phát ra tiếng Chu Dao khóc kêu:
– Tiểu Lâm Tử, đừng đến, đừng đến! Bọn họ có rất nhiều người, ai nấy đều là cao thủ, còn mang súng!
– Dao nhi, đừng sợ, ta lập tức đến cứu nàng ngay!
Lâm Thiên dịu dàng hỏi:
– Vương Hạo không làm gì tổn thương nàng đi?
– Vẫn chưa, Tiểu Lâm Tử, xin đừng đến!
Chu Dao còn muốn nói điều gì nhưng bị Vương Hạo kéo ra, trong ống loa lại truyền ra giọng gã khiến Lâm Thiên buồn nôn:
– Lâm Thiên, ngươi có ngon thì đến đây, nếu ngươi đi một mình ta sẽ cho ngươi xem miễn phí ta và Chu Dao đại chiến trên giường. Nếu ngươi kêu thêm người, ha ha ha, ngại quá, ngươi chờ nhặt xác cho Chu Dao đi!
Vương Hạo nói xong cúp máy cái rụp.
Mắt Lâm Thiên bắn ra tia hung ác:
– Tiểu Linh, còn bao lâu nữa?
Tiểu Linh trả lời:
– Ba phút thưa chủ nhân.
– Được!
Lâm Thiên hít sâu một hơi nhắm mắt lại, hắn biết lúc này tức giận chỉ vô dụng, tỉnh táo mới là lẽ phải.
Ba phút sau, xe Lâm Thiên đã đậu trong bãi đỗ xe tòa nhà.
Di động của Lâm Thiên lại vang lên, là giọng Vương Hạo:
– Lâm Thiên, a, không tệ, có chút thủ đoạn, mau vậy đã tìm được chỗ này.
Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Vương Hạo, chiến đấu giữa nam nhân với nhau đừng liên lụy đến nữ nhân.
– Lâm Thiên, ngươi ngây thơ quá. Bất cứ chuyện gì chỉ cần đạt đến mục đích thì thủ đoạn không quan trọng. Được làm vua thua làm giặc, đây là lịch sử dạy cho chúng ta!
Vương Hạo cười nhạo:
– Đấu một mình với ngươi? Nói thật là ta không có tự tin, nhưng ta có nhiều tài nguyên để sử dụng mắc gì tốn sức chịu thiệt đơn độc đánh với ngươi?