– Chủ nhân, Chu Dao hiện tại chưa bị gì, ở cùng Vương Hạo, còn có Lâm Uy, ngoài ra Sơ Bản Thái Dương cũng ở. Có mười nhẫn giả, bốn người thượng nhẫn,sáu người trung nhẫn. Tiếp theo là mười tay súng, bốn tay súng bắn tỉa, hai người súng máy, bốn người cầm súng ngắn đứng cạnh Vương Hạo, trình độ là lính đặc chủng. Tổng hợp bình luân là uy hiếp với chủ nhân không lớn, đề nghị khi đi lên đừng biểu lộ thực lực quá cao, chờ thêm một ma pháp phòng hộ cho Chu Dao rồi tính.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Ừm, ta biết rồi!
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Vương Hạo, thả Chu Dao ra, dù các ngươi muốn đánh hội đồng thì ta cũng nhân. Gia tộc Chu thị không dễ ăn hiếp. Tuy Dao nhi không được thương yêu nhiều trong gia tộc nhưng nếu bị vũ nhục, vì mặt mũi Chu gia chắc chắn sẽ ra tay. Khi đó Thiên Hổ bang của phụ thân ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận từ Chu gia!
– Câm miệng! Chu gia là cái quái gì? Cho ngươi biết, lần này không chỉ là ta đối phó ngươi còn có Lâm Uy, ngoài ra một vị bằng hữu Nhật Bản. Hừ, ba phương thế lực chúng ta hợp sức, rất có thể kéo sụp Chu gia!
Vương Hạo lạnh lùng quát:
– Phải rồi, quên cho ngươi biết, hôm nay thang máy bị hư, ngươi đi thang lầu đi, không quá cao, khoảng bốn mươi tầng.
Lâm Thiên không nhanh không chậm leo lên cầu thang:
– Vương Hạo, ngươi đừng ngây thơ quá. Tuy Lâm Uy được chút yêu thương trong Vương Hạo nhưng hắn có thể đại biểu Lâm gia được sao? Ngoài ra cấu kết với người Nhật Bản? Ngươi muốn làm Hán gian? Vương Hạo, ta luôn cho rằng tuy ngươi không tính là người tốt nhưng là nam nhân đích thực, giờ xem ra ta đã nhìn lầm ngươi.
Lâm Uy cười to bảo:
– Ha ha ha! Họ Lâm, đừng có mà châm ngòi, mau lăn lên đây, cho ngươi xem xuân cung miễn phí! Con điếm Chu Dao này ta theo đuổi ả lâu như vậy mà không chịu, kết quả ngươi vừa nhảy ra ả liền háo hức đồng ý ngay. Nếu sớm biết dùng tiền có thể mua ả thì làm gì đến lượt ngươi làm bạn trai của ả? Nhưng lần đầu của ả không thuộc về ngươi, ha ha ha, tội nghiệp. Đồ tốt như vậy làm gì để đó mãi không ăn, kết quả chúng ta sắp được hưởng!
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Lâm Uy, ngươi đúng là không phải nam nhân. Ta nhớ ngươi còn nợ ta hai trăm triệu USD, lúc trước ngươi có hứa khi trở thành gia tộc sẽ trả hết, nhưng giờ thì... Hừ!
Nói đến đây Lâm Uy lại nổi khùng. Kế thừa gia tộc Lâm gia cần lệnh bài tộc trưởng, nhưng mấy hôm trước phụ thân nói cho Lâm Uy biết lệnh bài tộc trưởng đã bị thất lạc từ lâu. Không có lệnh bài tộc trưởng, Lâm Uy muốn kế thừa vị trí tộc trưởng Lâm gia tăng khó khăn gấp vô số lần, cần giá trị cống hiến gia tộc rất lớn, đủ làm gã chết khiếp.
Con đường bình thường trở thành tộc trưởng đã vô vọng, Lâm Uy quay sang tính kế khác. Lúc này Vương Hạo tìm đến Lâm Uy, hai người vỗ tay đồng ý ngay. Thực lực Thiên Hổ bang không yếu cộng với tổ Sơn Khẩu Nhật Bản âm thầm giúp đỡ thì việc lớn sẽ thành công. Lâm Uy vui mừng quá đỗi, thù hận Lâm Thiên, ý đồ xấu xa với Chu Dao khiến gã nghe Vương Hạo bảo đã bắt nàng liền chạy tới ngay chờ trò hay mở màn.
– Hừ! Ta nói là thành gia tộc rồi mới cho ngươi, vấn đề là bây giờ ta còn chưa trở thành gia tộc.
Lâm Uy vênh váo nói:
– E rằng ngươi không sống nổi đến ngày ta trở thành gia tộc, tiếc ơi là tiếc. Nhưng Lâm Thiên yên tâm, chờ khi ngươi về chầu trời thì ta sẽ chăm sóc Chu Dao giúp ngươi, đương nhiên đãi ngộ sẽ thấp hơn lúc được theo đuổi một chút. Ngươi cảm thấy đãi ngộ nữ nô được không? Tưởng tượng quất mấy roi trên thân thể trắng nõn đó làm ta ngứa tay.
Biến thái, cái tên Lâm Uy đúng là tâm lý biến thái!
Lâm Thiên lạnh lùng cười:
– Lâm Uy, làm nhiều chuyện xấu coi chừng về sau xuống mười tám tầng địa ngục!
Lâm Uy cười to bảo:
– Ha ha ha! Ngươi tin sẽ có mười tám tầng địa ngục gì đó sao? Lâm Thiên ơi là Lâm Thiên, mấy năm nay ngươi đọc sách đến mụ người sao?
Đoàng!
Súng ngắm bắn ra viên đạn bay nhanh hướng Lâm Thiên, với thị lực biến thái của hắn thấy rõ quỹ tích đường đạn.
– Trở lại đi!
Lâm Thiên chộp đầu đạn phất tay ném ngược lại hướng viên đạn bay đến. Chợt có tiếng hét thảm, tay súng bắn tỉa đã nổ súng bị bắn vào đầu.
Lâm Thiên cười lạnh nói với camera ẩn trong cửa thang lầu:
– Vương Hạo, ngươi chỉ có chút trò vặt đó nghênh tiếp đại gia sao?
– Lâm Thiên, ngươi đừng vội huênh hoang, chút nữa sẽ cho ngươi biết tay!
Phe mình chết một người, tuy Vương Hạo bực bội nhưng không hề buồn.
Lâm Thiên tiếp tục đi lên, chậm rãi đi lên lầu bốn mươi sẽ mất thời gian khá lâu.
Lâm Thiên nói vào ống nghe:
– Vương Hạo, giới thiệu bằng hữu Nhật Bản của ngươi cho ta biết đi. Tuy Lâm ta căm hận người Nhật Bản nhưng không đắc tội quá nhiều, vì sao có người nhớ Lâm ta đến thế?
Vương Hạo ở đầu bên kia điện thoại hỏi:
– Sơn Bản quân, có muốn nói vài câu không?
Tuy cách ống nghe hơi xa chút nhưng Lâm Thiên nghe rõ ràng.
Sơn Bản Thái Dương nhận lấy điện thoại, giọng bằng phẳng không chất chứa nhiều cảm xúc:
– Kỹ thuật máy tính của Lâm Thiên quân khá giỏi đúng không? Nếu Lâm Thiên quân chịu hiệu mệnh cho đế quốc Nhật Bản vĩ đại thì ta sẽ kêu bằng hữu của ta thả người yêu của Lâm Thiên quân ra.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
– Kỹ thuật máy tính? Từ đâu để lộ tin tức?
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Sơn Bản quân, đầu tiên, xin đừng gọi ta là Lâm Thiên quân, muốn gọi ta là Lâm Thiên đại nhân hay Lâm Thiên tiên sinh đều được. Thứ hai, kỹ thuật máy tính của ta rất tệ, ta học hệ tin tức nhưng là điển hình trốn học, chỗ thầy giáo toàn treo cái tên nên có lẽ Sơn Bản quân đã tìm nhầm người. Thứ ba, ta không có hứng thú giống hai người kia làm Hán gian!
Sơn Bản Thái Dương nói:
– Lâm Thiên tiên sinh không có đủ thành ý, nếu ta ở đây thì dĩ nhiên hiểu rõ tin tức nhiều hơn Lâm Thiên tiên sinh tưởng tượng. Hệ thống phòng ngự thiên thuẫn, một thứ rất khá. Tổ chúng ta tổ chức công kích quy mô lớn mấy lần nhưng không vào được vỏ ngoài. Lâm Thiên tiên sinh, xin đừng nói Hán gian gì đó.
Lâm Thiên cười nhạt.
Đột nhiên từ bức tường phun ra nhiều khí thể màu lam nhạt.
Tiểu Linh nói:
– Chủ nhân, là sương gây tê loại mạnh, hay chủ nhân gục xuống cho người của họ nâng lên đi.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Cũng tốt, đi từng bậc thế này rất vất vả.
Cơ thể Lâm Thiên lập tức làm phản ứng người bị trúng sương gây mê loại mạnh.
Lâm Thiên lắp bắp:
– Các... Các ngươi... Tồi... Tồi tệ!
Lâm Thiên té xuống, lăn từng bậc thang.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân diễn thật như vậy làm gì? Lăn cầu thang thoải mái lắm sao?
Lâm Thiên thầm trả lời:
– Vương Hạo và Lâm Uy là hai bao cỏ, nhưng Sơn Bản Thái Dương không phải nhân vật tầm thường, không làm thật chút sợ là không lừa được hắn, đến lúc đó cho ta mấy phát súng thì ta thiệt thòi lớn.
– A, chủ nhân đúng là miệng quạ.
Tiểu Linh mới nói xong hai tiếng súng nổ vang lên, hai chân Lâm Thiên mỗi bên bị một viên đạn xuyên thủng. Bị đạn bắn thủng hai cái lỗ, cơ thể Lâm Thiên làm phản ứng tự nhiên của người trúng gây tê, co giật hai cái rồi ngừng nhúc nhích.
Trong gian phòng trên tầng cao nhất.
Vương Hạo nhìn màn hình trước mắt, đập bàn nói:
– Bà nội nó, Lâm Thiên đúng là bao cỏ, nhiều trò về sau không cần dùng nữa!
Chu Dao xem trong màn hình giám thị Lâm Thiên bị gây tê, trúng đạn thì khóc sướt mướt. Miệng Chu Dao bị dán băng keo nên không hét ra tiếng được.
Sơn Bản Thái Dương nghiêm túc xem màn hình:
– Chắc bị gây tê thật, gọi người nâng hắn lên đây đi, đừng làm hắn chết không thì chút nữa không thể xem kịch hay, chúng ta cũng giảm bớt thú vui.
Nói ra thì Sơn Bản Thái Dương cũng là yêu râu xanh, trước tuyệt sắc như Chu Dao mà gã nhịn được tới bây giờ đã là giỏi.
Rất nhanh Lâm Thiên bị hai người nâng vào thang máy chở lên tầng cao nhất.
Cơ thể không nhúc nhích, Lâm Thiên chửi trong đầu:
– Thang máy hỏng cái con khỉ!
Tiểu Linh hỏi:
– Chủ nhân định lát nữa xử lý bọn họ như thế nào?
Lâm Thiên oán hận trả lời:
– Xử lý thế nào? Phong nhẫn lăng trì!
Nếu nhóm Vương Hạo chỉ nhằm vào mình hắn thì Lâm Thiên còn hứng thú chơi từ từ với họ, thế thì cuộc sống mới thêm nhiều kích tình. Nhưng đám Vương Hạo đụng vào Chu Dao, tuy đôi khi Lâm Thiên nhớ nhung nữ nhân khác nhưng hắn không định buông tay với nàng. Trong lòng Lâm Thiên nhận định Chu Dao là nữ nhân của mình, dám đụng vào nữ nhân của hắn càng chọc tức hắn nhiều hơn là trực tiếp kiếm chuyện với hắn.
Lâm Thiên được đưa vào căn phòng lớn nơi đám Vương Hạo ở. Chu Dao thấy Lâm Thiên bị người nâng lên, hai chân chảy máu thì rơi lệ như mưa.
– Dội nước!
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, ta không muốn giả bộ nữa. Thêm ma pháp Đại Địa Thủ Hộ cho Dao nhi, ngoài ra thêm một trăm giới lực tăng mạnh độ phòng ngự.
Tiểu Linh nói:
– Tuân lệnh chủ nhân!
Chớp mắt Tiểu Linh tăng thêm ma pháp Đại Địa Thủ Hộ cho Chu Dao, ánh sáng màu vàng nhạt bảo vệ nàng lại. Chỉ cần Chu Dao được che chở thì Lâm Thiên còn e ngại gì nữa? Hai luồng giới lực chảy tới miệng vết thương bị súng bắn, chỉ vài giây đôi chân Lâm Thiên đã lành lặn như chưa từng bị thương.
Răng rắc!
Răng rắc!
Hai tiếng giòn vàng, hai người nâng Lâm Thiên lên lầu bị hắn dễ dàng vặn gãy cổ.
Giọng Lâm Thiên lạnh thấu xương như gió rét tháng mười hai:
– Được rồi, Vương Hạo, Lâm Uy, và bạn học Sơn Bản Thái Dương từ xa đến, trò chơi kết thúc, các ngươi có thể đến mười tám tầng địa ngục hưởng thụ!
Vương Hạo thấy vết thương của Lâm Thiên chớp mắt liền lại thì như gặp quỷ:
– Ngươi... Ngươi... Ngươi đừng làm bậy! Nếu không ta sẽ giết Chu Dao!
Lâm Thiên cười nhạo:
– Ngươi cứ kêu thuộc hạ của mình nổ súng thử xem!
Lực phòng ngự Đại Địa Thủ Hộ lục giai sánh bằng ma pháp phòng ngự thất giai hệ khác, thêm vào một trăm duy giới lực thì lực phòng ngự đến ma pháp bát giai.
Ma pháp bát giai chỉ có đẳng cấp từ Đại Ma Đạo Sư trở lên mới sử dụng được, Đại Ma Đạo Sư tương đương đại viên mãn thiên giai. Phòng ngự đẳng cấp đại viên mãn thiên giai làm sao đám người Vương Hạo phá nổi? Thực lực của Vương Hạo ngang ngửa Ngụy Phong nhưng lính đặc chủng lợi hại hơn một chút, thuộc tu vi sơ giai nhân giai. Lâm Uy và Tả Vân Phi trước khi bế quan tu luyện ngang ngửa nhau, hậu kỳ nhân giai. Lực công kích của súng ống tối đa tương đương sơ giai địa giai. Bốn thượng nhẫn cộng Sơn Bản Thái Dương là năm thượng nhẫn tu vi địa giai, sáu trung nhẫn chỉ bằng hậu kỳ trung kỳ nhân giai.
Một bên là đại viên mãn thiên giai, một bên cao nhất chỉ là hậu kỳ địa giai, giữa chừng chênh lệch rất lớn. Vì vậy Lâm Thiên không hề lo lắng đám người Vương Hạo phá được phòng ngự Đại Địa Thủ Hộ. Lâm Thiên phát ra ma pháp phong hệ, băng dán ngoài miệng Chu Dao bị phong lực xé xuống.
– Tiểu Lâm Tử!
Trong thanh âm chất chứa vui sướng vô hạn, vệt nước mắt trên mặt Chu Dao làm Lâm Thiên đau lòng.
Lâm Thiên dịu dàng nói với Chu Dao:
– Xin lỗi Dao nhi, ta đến muộn.
– Không, không muộn chút nào. Tiểu Lâm Tử, ta còn tưởng không còn được gặp lại Tiểu Lâm Tử nữa. Nếu bọn họ làm nhục ta thì... Thì ta... Ta chỉ có thể...
Chu Dao nói một hồi nước mắt vừa ngừng lại rơi. Chu Dao không nói hết câu nhưng Lâm Thiên biết nếu hắn không đến kịp thì nàng sẽ tự sát.
Lâm Thiên nói:
– Ngốc quá, sao ta không đến cứu Dao nhi được?
Sơn Bản Thái Dương nói:
– Này, các ngươi tâm sự đủ chưa vậy? Lâm Thiên, chỗ chúng ta không phải mười người thường, bọn họ là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của đại đế quốc Nhật Bản. Lâm Thiên, ta hỏi ngươi câu cuối, có hiệu trung với đại đế quốc Nhật Bản ta không? Nếu hiệu trung sẽ được lợi rất lớn, còn không hiệu trung thì... Ha ha, hôm nay là ngày chết của ngươi và Chu Dao!
Bốn thượng nhẫn, sáu trung nhẫn, Sơn Bản Thái Dương cho ràng đây đã là lực lượng khá mạnh.
Lâm Thiên chỉ vào mười nhẫn giả mặc đồ đen, cười nhạo:
– Đây là chiến sĩ tinh nhuệ nhất của ngươi sao? Nếu Nhật Bản các ngươi chỉ có loại chiến sĩ tinh nhuệ như vậy thì một mình ta có thể khiêu chiến toàn quốc!
Một câu nói làm mặt Sơn Bản Thái Dương lúc đỏ lúc trắng.
Lâm Uy nói:
– Sơn Bản quân, xem ra Lâm Thiên muốn thử sự lợi hại của võ sĩ đại đế quốc Nhật Bản!
Lâm Uy thụt lùi mấy bước vào góc tường, gã sợ bị chiến đấu lan đến.
Sơn Bản Thái Dương lạnh lùng quát:
– Giết!
Đao võ sĩ sáng choang rạch phá không gian chém xuống đầu Lâm Thiên, nhẫn giả khác chớp mắt hành động. Mười một thanh đao võ sĩ từ hướng khác nhau công kích Lâm Thiên, hoặc chém hoặc trảm hoặc đâm thẳng hoặc hất ngược.
Chu Dao sợ hãi mặt trắng bệch, sợ tiếng hét ảnh hưởng Lâm Thiên nên vội che miệng.
Tuy Lâm Thiên đã là cao thủ thiên giai nhưng mười một người phe địch cùng nhau tấn công không thể coi thường, hắn dốc sức vận dụng Lăng Ba Vi Bộ, tay phải chộp cổ tay một trung nhẫn vặn ngược.
Răng rắc!
Cổ tay trung nhẫn gãy, đao võ sĩ bị Lâm Thiên cầm lấy.