TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 507: Hay là quyên góp đi

Mọi người nhìn thấy Khương Ngọc Lương đã lập tức đá tên đầu trọc một cái, ai cũng mờ mịt, không biết tổng giám đốc bất động sản Vạn Long đang làm gì.

Tên đầu trọc càng mờ mịt, tự nhiên chịu một cú đá, ngay cả anh ta cũng không hiểu vì sao.

Khương Ngọc Lương không có thời gian giải thích với tên đầu trọc, sau khi ông ta đá anh ta một cái thì lập tức nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì lập tức đi qua.

Ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán, khi đến trước mặt Lâm Thanh Diện thì nhanh chóng khom lưng, vẻ mặt xin lỗi nói với Lâm Thanh Diện: “Ông chủ Lâm, thật là ngại quá, đàn em của tôi đã gây rắc rối cho cậu sao, nếu là như vậy thì tôi nhất định không tha cho bọn họ!”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Khương Ngọc Lương một cái, mở miệng hỏi: “Lúc ông mua viện mồ côi này thì có phải trên hợp đồng đã viết rõ cần phải sắp xếp chu đáo cho những đứa bé trong viện mồ côi đúng không?”

Khương Ngọc Lương nghe Lâm Thanh Diện nói thì trong lòng lập tức lộp bộp, cũng biết rõ vì sao Lâm Thanh Diện tìm ông ta đến đây, chuyện tên đầu trọc đến đây phá bỏ đã được ông ta cho phép, còn mấy người ở viện mồ côi thì ông ta định phá bỏ trước rồi tính, dù sao thời gian không đợi ai cả, nếu đợi đến khi sắp xếp cho người của viện mồ côi thì ông ta chắc chắn tổn thất không ít tiền.

“Ông… Ông chủ Lâm, là thế này, gần đây tôi hơi eo hẹp, viện mồ côi là hạng mục kiếm tiền nhiều nhất trên tay tôi, tôi còn phải trả tiền cho nhiều nơi, cho nên hơi gấp một chút, muốn tiến hành hạng mục bên này trước…” Khương Ngọc Lương mở miệng giải thích.

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng nói: “Tôi hỏi ông có phải trên hợp đồng đã viết rõ cần phải sắp xếp chu đáo cho người của viện mồ côi hay không, không nói ông kể khổ với tôi.”

Cả người Khương Ngọc Lương run lên, sau đó lập tức nói: “Có… Viết rõ.”

“Hiện tại mấy đứa nhỏ của viện mồ côi chỉ có chỗ này để ở, đàn em của ông đến đây phá bỏ, ông đang thực hiện điều khoản trên hợp đồng sao? Bất động sản Vạn Long mấy người thích làm việc như thế?” Lâm Thanh Diện hỏi.

Khương Ngọc Lương lại toát mồ hôi trên trán, nhất thời cũng không biết nên giải thích thế nào, ông ta chỉ biết nếu bởi vì chuyện này mà Lâm Thanh Diện đưa bất động sản Vạn Long vào sổ đen thì sau này bất động sản Vạn Long sẽ khó lăn lộn ở Kinh Đô.

Tưởng Ngọc Khiết nhìn Lâm Thanh Diện và Khương Ngọc Lương nói chuyện, thấy tổng giám đốc bất động sản Vạn Long lại thật sự khom lưng cúi đầu trước mặt Lâm Thanh Diện thì trong lòng cô ta đã xác định Lâm Thanh Diện là chủ nhà họ Lâm.

Mà Khương Ngọc Lương xưng hô với Lâm Thanh Diện cũng làm cho Tưởng Ngọc Khiết chắc chắn chuyện này, cô ta không nghĩ lúc đó mình đụng phải một nhân vật làm mưa làm gió ở Kinh Đô, mà bởi vì nhân vật này đụng phải cô ta nên còn muốn giúp cô ta giải quyết rắc rối, chuyện này khiến cô ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Lúc này tên đầu trọc cũng đi tới bên này, anh ta nhìn Khương Ngọc Lương cung kính với Lâm Thanh Diện thì tràn đầy khó hiểu, sau khi anh ta đi đến bên cạnh Khương Ngọc Lương thì cẩn thận nói: “Khương Tổng, người này ngăn cản chúng tôi phá bỏ viện mồ côi, còn ra tay đánh chúng tôi, sao ông còn khách sáo với anh ta như vậy.”

Lúc này Khương Ngọc Lương không biết nên xóa đi sự xấu hổ trước mặt Lâm Thanh Diện thế nào, tên đầu trọc đi tới nói như vậy thì ông ta giơ tay lập tức tát vào mặt tên đầu trọc.

“Mày có biết người này là ai không, đây là chủ nhà họ Lâm, cậu ấy đánh người của mày thì mày phải vui vẻ mới đúng, mẹ nó mày còn muốn tao không khách sáo với cậu ấy, mày ăn gan hùm mật gấu sao!” Khương Ngọc Lương quát.

Tên đầu trọc nghe Khương Ngọc Lương nói thì trợn tròn mắt, anh ta khó tin nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trong đầu nhớ lại những tin đồn gần nhất về nhà họ Lâm và Lâm Thanh Diện, trong lòng hiện ra nỗi khiếp sợ.

Nhà họ Lâm gần như lại một tay che trời ở Kinh Đô, lại còn lợi hại hơn trước kia, ở Kinh Đô, chủ nhà họ Lâm có thể làm bất cứ chuyện gì.

Mà vừa rồi anh ta lại chọc vào nhân vật có địa vị cao cấp nhất ở Kinh Đô!

Hai chân tên đầu trọc lập tức run lên, trong lòng bắt đầu hối hận ngay từ đầu vì sao mình không hỏi rõ người ta có thân phận gì, nếu từ đầu anh ta biết người này là chủ nhà họ Lâm thì chắc chắn sẽ không cho đàn em của mình ra tay.

Cũng không chắc, nếu lúc đó Lâm Thanh Diện nói mình là chủ nhà họ Lâm thì anh ta chắc chắn không tin, cuối cùng kết quả vẫn như thế, Khương Ngọc Lương chính miệng nói với anh ta về thân phận của Lâm Thanh Diện thì anh ta mới không nghi ngờ gì.

Khương Ngọc Lương tát tên đầu trọc một cái thì xoay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện nói: “Ông chủ Lâm, lúc tôi nói bọn họ đến đây đã dặn dò sắp xếp chu đáo cho người của viện mồ côi trước, sau đó mới bắt đầu phá bỏ, tên không có đầu óc này lại bỏ qua lời tôi nói nên mới xuất hiện tình huống như vậy, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, trong thời gian ngắn sẽ tìm một nơi thích hợp cho những đứa trẻ ở viện mồ côi, sau đó mới bắt đầu thi công, sau này tuyệt đối không xuất hiện tình huống như vậy nữa.”

“Khương Tổng, tôi…” Tên đầu trọc muốn giải thích một câu, dù sao Khương Ngọc Lương chưa từng nói với anh ta phải sắp xếp chu đáo cho người của viện mồ côi.

Khương Ngọc Lương lập tức quay đầu trừng mắt nhìn anh ta một cái, ra hiệu anh ta đừng nói chuyện, tên đầu trọc đầy tủi thân, nhưng không dám trái mệnh lệnh của Khương Ngọc Lương nên đành phải ngậm miệng.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy tất cả động tác của hai người họ, sau khi anh nghe Khương Ngọc Lương nói thì cũng không vội vàng trả lời Khương Ngọc Lương, mà quay đầu nhìn về phía Tưởng Ngọc Khiết.

“Mọi người muốn chuyển qua một chỗ khác hay là muốn tiếp tục ở lại đây?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Tưởng Ngọc Khiết vẫn đang kinh ngạc thì nghe thấy Lâm Thanh Diện hỏi mình, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng mở miệng nói: “Nếu… Nếu như có thể thì đương nhiên chúng tôi muốn tiếp tục ở lại đây, viện mồ côi đã ở đây nhiều năm rồi, nếu chuyển qua một chỗ khác thì không chỉ phiền toái mà còn có cần thời gian thích ứng.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó nhìn về phía Khương Ngọc Lương, lộ ra nụ cười hài hước mở miệng hỏi: “Khương Tổng, nếu tôi không đoán sai thì bất động sản Vạn Long đã làm không ít chuyện phá bỏ như thế đúng không?”

Sắc mặt Khương Ngọc Lương có chút khó coi, nhưng vẫn giải thích nói: “Ông chủ Lâm nói đùa, đây là lần đầu đụng gặp chuyện như vậy, tôi tin đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.”

Lâm Thanh Diện bĩu môi, từ vẻ mặt của Khương Ngọc Lương thì anh có thể nhìn ra được chắc chắn ông ta không chỉ làm một lần.

“Ông cũng không cần thể hiện sự chắc chắn như thế, bất động sản Vạn Long làm nhiều hay ít chuyện như vậy, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng.” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Cơ thể Khương Ngọc Lương lập tức cứng đờ.

“Làm nhiều chuyện như vậy thì thật sự rất thất đức, hiện tại đây là cơ hội cho Khương Tổng tích đức, đôi khi làm một số việc thiện mới được ông trời quan tâm.”

“Hay là ông quyên góp miếng đất này đi, chỗ này tiếp tục làm viện mồ côi, thuận tiện giúp đỡ sửa chữa bên trong một chút được không?”

Đọc truyện chữ Full