TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 508: Tôi sẽ không đi khách sạn với anh

Khương Ngọc Lương nghe Lâm Thanh Diện nói thì trong lòng lập tức đau nhói, tuy rằng Lâm Thanh Diện nhìn có vẻ hỏi ý kiến của ông ta nhưng ông ta cũng không dám từ chối.

Ông ta đã tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới có thể mua được miếng đất viện mồ côi này, nếu ông ta mua miếng đất này để tiếp tục làm viện mồ côi thì không bằng mang số tiền đó đi đầu tư chỗ khác.

Nhưng hiện tại Lâm Thanh Diện đã mở miệng, cho dù ông ta không tình nguyện cũng phải đồng ý, dù sao đồng ý với Lâm Thanh Diện thì chỉ mất một miếng đất, mà đắc tội với Lâm Thanh Diện thì ông ta mất cả bất động sản Vạn Long.

Đồ ngốc cũng biết hiện tại đối đầu với nhà họ Lâm như mặt trời giữa trưa ở Kinh Đô thì sẽ có kết cục gì.

“Ông… Ông chủ Lâm nói đúng lắm, thật ra tôi cũng sớm muốn làm một số việc thiện, giúp đỡ một số người khó khăn, nếu hôm nay ông chủ Lâm đã đề nghị thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Khương Ngọc Lương cắn răng mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện thấy Khương Ngọc Lương đồng ý thì cũng cười nói: “Ông yên tâm, tích đức làm việc thiện, chắc chắn sẽ được may mắn, tôi cũng sẽ không để ông mất trắng tiền đầu tư, nếu ông xử lý tốt chuyện của viện mồ côi thì tự nhiên sẽ hạng mục tốt tìm đến bất động sản Vạn Long.”

Khương Ngọc Lương nghe được lời này thì đôi mắt lập tức sáng ngời, rất rõ ràng, so với số tiền đầu tư của ông ta thì lời hứa hẹn của chủ nhà họ Lâm này càng có giá trị.

“Tôi cảm ơn gia chủ Lâm trước, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện của viện mồ côi, đến lúc đó tôi sẽ cho người tiến hành sửa chữa bên này, hơn nữa đổi mới đồ đạc bên trong, tạo cho bọn nhỏ ở viện mồ côi có một môi trường sống tốt.” Khương Ngọc Lương lập tức đồng ý.

Lúc sau ông ta xoay người nói với mọi người: “Mọi người, trước đó đầu óc tôi mê muội, trong đầu chỉ nghĩ đến lợi ích cho nên suýt nữa gây họa lớn, phá bỏ viện mồ côi này đi. Nhưng cũng may ông chủ Lâm kịp thời khuyên bảo làm cho tôi hiểu được mình nên làm gì, vì thế tôi quyết định bỏ tiền sửa chữa lại viện mồ côi cho bọn nhỏ ở viện mồ côi có một môi trường sống tốt hơn!”

Mọi người xung quanh nghe thấy Khương Ngọc Lương nói vậy thì phát ra tiếng kinh ngạc, nhất là Tưởng Ngọc Khiết và mấy giáo viên của viện mồ côi, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, lúc nãy bất động sản Vạn Long còn muốn phá bỏ chỗ này đi, chỉ trong chớp mắt đã muốn sửa chữa lại viện mồ côi.

Mà tất cả mọi người biết rõ sở dĩ Khương Ngọc Lương thay đổi như vậy là bởi vì Lâm Thanh Diện.

“Ôi trời ơi, cậu nhóc lại là chủ nhà họ Lâm, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tôi đã nói sao cậu ta dám một mình chống lại nhiều người như vậy, nếu là tôi thì cũng không sợ mấy người của bất động sản Vạn Long.”

“Không thể dùng câu nhìn mặt mà bắt hình dong ở đây được, người kia rõ ràng vừa thấy đã biết là nhân vật đã trải qua sóng to gió lớn, bởi vì địa vị cao mới có khí chất nhàn nhã như thế, thật ra từ lúc bắt đầu tôi đã biết được cậu ta không phải là người đơn giản.”

“Lần này viện mồ côi đúng là gặp may mắn, bất động sản Vạn Long đồng ý sửa chữa lại, ông chủ Lâm lại làm một việc thiện lớn, cũng không biết vì sao cậu ta muốn giúp những người của viện mồ côi này.”

“Không phải quá dễ đoán sao? Mấy người không phát hiện cô gái trẻ kia sao, vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, chủ nhà họ Lâm chịu ra tay giúp đỡ chắc chắn bởi vì cô ta, mấy cô gái xinh đẹp luôn may mắn như thế.”

Tưởng Ngọc Khiết nghe thấy Khương Ngọc Lương nói như vậy thì cả người ngây ra, lúc đó cô ta cho rằng Lâm Thanh Diện hỏi mình vấn đề kia chỉ vì muốn biết tình trạng hiện tại của bọn họ mà thôi, không nghĩ tới Lâm Thanh Diện lại bởi vì câu nói của cô ta làm cho bất động sản Vạn Long thay đổi kế hoạch đầu tư.

Chuyện này khiến trong lòng cô ta có chút hoảng loạn, bởi vì cô ta cũng không cảm thấy chủ nhà họ Lâm đối xử với mình như thế.

Mà vẻ mặt mấy cô giáo kia tràn đầy vui sướng, bọn họ nghĩ rằng Lâm Thanh Diện đồng ý giúp viện mồ côi là vì Tưởng Ngọc Khiết, mà nguyên nhân Lâm Thanh Diện giúp Tưởng Ngọc Khiết thì bọn họ không biết, nhưng bọn họ đã tự động giúp đỡ Tưởng Ngọc Khiết.

Mấy cô gái đi về phía Tưởng Ngọc Khiết và Lâm Thanh Diện, bọn họ vây quanh Tưởng Ngọc Khiết, vừa cảm ơn Lâm Thanh Diện vừa khen Tưởng Ngọc Khiết.

“Ngài Lâm, lần này may là có cậu, nếu không thì viện mồ côi chúng tôi thật sự không biết phải duy trì thế nào, Tưởng Ngọc Khiết đúng là một cô gái không tệ, xinh đẹp, hiền lành tốt bụng, anh Lâm có thể coi trọng cô ấy cũng là phúc đức làm việc thiện của cô ấy.” Cô giáo trung niên cười mở miệng.

Mấy người kia cũng phụ họa theo khen Tưởng Ngọc Khiết.

Tưởng Ngọc Khiết được bọn họ khen đến mặt đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu, dùng giọng nói con muỗi nói: “Mọi người đừng nói giỡn, thân phận của ngài Lâm như thế, sao có thể coi trọng tôi chứ.”

Lâm Thanh Diện cũng có chút xấu hổ, sở dĩ anh giúp viện mồ côi là vì cảm thấy Tưởng Ngọc Khiết và Hứa Bích Hoài có chút giống nhau, mặt khác chuyện này nằm trong khả năng của anh, nếu như không gặp thì có lẽ anh sẽ không quan tâm, nhưng nếu đã gặp rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn.

Khương Ngọc Lương nghe thấy những lời giáo viên kia nói, sau đó quan sát Tưởng Ngọc Khiết một cái, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện ra mặt là vì cô gái này, ông ta nhất phải nhớ kỹ khuôn mặt của cô ta, sau này không thể trêu chọc.

Lâm Thanh Diện muốn giảm bớt xấu hổ nên quay đầu nhìn Khương Ngọc Lương một cái, mở miệng nói: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, ông đưa người của mình đi đi, nhớ kỹ chuyện ông đã đồng ý.”

Khương Ngọc Lương lập tức gật đầu nói: “Vâng, gia chủ Lâm.”

Ông ta nói xong thì xoay người mang theo tên đầu trọc và mấy đàn em rời khỏi chỗ này, chưa đi được bao xa thì Khương Ngọc Lương đã đạp tên đầu trọc mấy cái, tuy rằng Khương Ngọc Lương biết chuyện hôm nay do cưỡng chế phá bỏ, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, chỉ có thể trút giận lên người tên đầu trọc.

Khương Ngọc Lương mang theo người rời đi thì mọi người xung quanh cũng giải tán, một lát sau cổng viện mồ côi chỉ còn lại Lâm Thanh Diện, Tưởng Ngọc Khiết và mấy cô giáo.

Mấy cô giáo mắt mang ý cười nhìn Lâm Thanh Diện và Tưởng Ngọc Khiết một cái, sau đó thức thời rời đi.

Tưởng Ngọc Khiết thấy chỉ còn lại Lâm Thanh Diện và mình thì càng thêm xấu hổ.

Hiện tại cô ta chỉ là sinh viên năm tư, đến viện mồ côi làm tình nguyện, rất lâu trước kia Tưởng Ngọc Khiết ảo tưởng trong trường đại học sẽ gặp một chàng trai thế nào, đáng tiếc cho đến năm tư cũng không gặp được một người thích hợp.

Bởi vì Tưởng Ngọc Khiết quá mơ mộng với tình yêu, lại không gặp được người thích hợp, cô ta thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là thể loại tổng giám đốc bá đạo, cô ta cảm thấy tính cách của mình gặp một tổng giám đốc bá đạo thì không còn gì thích hợp hơn.

Mà hôm nay, cô ta gặp Lâm Thanh Diện, người này là chủ nhà họ Lâm, sợ là tổng giám đốc bá đạo cũng chưa lợi hại bằng anh, mà chuyện hôm nay cũng không khác lắm so với tiểu thuyết, bởi vì Lâm Thanh Diện đụng phải cô ta nên ra tay giúp viện mồ côi giải quyết vấn đề

Điều này làm cho trong lòng Tưởng Ngọc Khiết ghép Lâm Thanh Diện vào nam thần mình đã mơ ước từ lâu.

Mà dựa theo nội dung trong tiểu thuyết, tổng giám đốc bá đạo ra tay giúp cô bé lọ lem, sau đó trôi theo dòng nước… Làm quen?

Không được, cô ta phải rụt rè một chút, từ đầu mấy nữ chính trong tiểu thuyết đều từ chối, sau đó tổng giám đốc bá đạo mạnh mẽ mang đi, vậy thì tổng giám đốc bá đạo mới thể hiện được sự bá đạo.

Tưởng Ngọc Khiết vừa căng thẳng vừa chờ mong nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Anh… Anh Lâm, hôm nay cảm ơn anh đã giúp chúng tôi những chuyện này, nhưng tôi sẽ không đi khách sạn với anh.”

Hả?

Đọc truyện chữ Full