TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 1432: Cường thế cảnh cáo 1

Cho nên nói, Ma tộc từ trong thực chất, từ trong huyết mạch, chính là một chủng tộc có tính xâm lược rất mạnh. Tính xâm lược của Ma tộc, không đơn thuần là xâm nhập địa bàn của ngươi, xâm nhập lãnh địa của ngươi, càng muốn xâm nhập huyết mạch của ngươi, xâm nhập linh hồn của ngươi, cuối cùng nhất cải tạo ngươi thành Ma tộc.

Đây mới là nguyên nhân căn bản mà Ma tộc có thể trở thành chủng tộc cường đại nhất Chư Thiên.

Đương nhiên, Ma tộc có được những ưu điểm này, sẽ có khuyết điểm tương ứng, nếu không chủng tộc này tuyệt đối có thể xưng bá Chư Thiên thế giới, không thể ngăn cản.

Thiên Đạo là rất công bình, nó cho Ma tộc tính xâm lược cường đại, cho Ma tộc ưu thế thiện chiến, đồng dạng cũng cho Ma tộc một ít khuyết điểm tương ứng.

Ví dụ như huyết mạch Ma tộc, rất dễ dàng phân biệt. Vì khuyết điểm này, một khi Ma tộc xuất hiện, sẽ rất dễ dàng bị mọi người lưu ý, sau đó bị người người hô đánh.

Cái này ở trên trình độ rất lớn, ức chế Ma tộc khuếch trương xâm lược.

Kiếp trước Giang Trần đối với Ma tộc cũng có nghe thấy, nhưng nghiên cứu không coi là nhiều.

Nghe Khổng Tước Đại Đế hỏi, hắn tự nhiên là mượn "Lão sư" giả dối hư ảo kia nói.

Kỳ thật Khổng Tước Đại Đế rất hứng thú đối với "Lão sư" của Giang Trần. Từ trên người Giang Trần biểu hiện ra hết thảy, không một không nói rõ kẻ này xuất sắc đến cỡ nào.

Một lão sư có thể ở trong mười năm ngắn ngủn, dạy dỗ ra đệ tử xuất sắc như vậy, sẽ là tồn tại nghịch thiên bực nào?

Ít nhất Khổng Tước Đại Đế ngẫm lại, đều cảm thấy mình không bằng....

Nghe Giang Trần lại nhắc tới lão sư, Khổng Tước Đại Đế nhịn không được hỏi:

- Lệnh sư ngay cả sự tình Ma tộc cũng đề cập với ngươi? Không biết lệnh sư đối với Ma tộc, có ý kiến gì không?

Giang Trần lắc đầu:

- Hắn chỉ giới thiệu một ít về Ma tộc, để ta lưu ý Ma tộc. Nhưng không có phát biểu ý kiến đặc biệt gì.

Khổng Tước Đại Đế hơi có chút thất vọng, hắn còn muốn nghe xem lão sư của Giang Trần có ý kiến gì không.

Lập tức lại hỏi sự tình Ma tộc lần này, Giang Trần đối với Khổng Tước Đại Đế, cũng không có gì phải giấu diếm, một năm một mười nói cho Khổng Tước Đại Đế.

Ngoại trừ An Hồn Mộc ra, Giang Trần không gì không nói.

Sở dĩ hắn không nói An Hồn Mộc, cũng không phải sợ Khổng Tước Đại Đế đoạt An Hồn Mộc với hắn, mà là lo lắng Khổng Tước Đại Đế không cho hắn đi.

Dù sao, xâm nhập Hoang man, cái này đối với một Thánh cảnh ngũ trọng mà nói, không thể nghi ngờ là một sự kiện phi thường nguy hiểm.

Nếu như Khổng Tước Đại Đế xuất phát từ cân nhắc cẩn thận, không cho phép hắn đi cũng là bình thường.

Nghe nói Giang Trần có biện pháp đối phó Mộc Ma Cổ Trùng, Khổng Tước Đại Đế cũng giật mình:

- Biện pháp này, cũng là lệnh sư dạy cho ngươi sao?

Khổng Tước Đại Đế rất kinh ngạc, lão sư của Giang Trần, quả thực không gì làm không được a. Như vậy xem ra, lão sư của Giang Trần, tuyệt đối không đơn giản.

Phải biết rằng, Ma tộc là bất luận mạch nào, một khi xuất hiện, đều mang đến ảnh hưởng không thể đo lường cho toàn bộ thế giới. Về Mộc Ma nhất tộc, Khổng Tước Đại Đế đã từng nghe nói qua không ít.

Về sự tình Mộc Ma nhất tộc ở trong mấy tháng, để cho một khu vực biến thành địa ngục nhân gian, Khổng Tước Đại Đế đã gặp qua ở trong điển tịch.

Nghe nói Giang Trần phá vỡ cổ trùng của Mộc Ma nhất tộc, cái này để cho Khổng Tước Đại Đế làm sao có thể không giật mình?

Ánh mắt Khổng Tước Đại Đế nhìn vấn đề, cũng rất lâu dài, lập tức hỏi:

- Tiểu hữu, ngươi có biết, ngươi trong lúc vô tình, đã làm một sự tình công đức vô lượng không?

Giang Trần ngược lại không có phủ nhận:

- Tiện tay mà thôi, đơn thuốc ta cho Lữ Phong Đan Vương kia, bệ hạ có thể tìm hắn hỏi. Nếu như có thể vì Lưu Ly Vương Thành mang đến an bình, cái đơn thuốc này, ta nguyện ý không ràng buộc dâng ra. Nếu như bệ hạ cảm thấy băn khoăn, cho Lữ Phong Đan Vương một ít ban thưởng là được. Hiện tại hắn là đệ tử của ta.

- Đệ tử của ngươi?

Khổng Tước Đại Đế sững sờ, lập tức nở nụ cười.

- Lão tiểu tử Lữ Phong Đan Vương đó, ta cũng đã nghe nói, tính tình cao ngạo, người bình thường căn bản không để vào mắt. Hắn bái ngươi làm thầy, câu chuyện như thế đáng mọi người ca tụng a.

Giang Trần cười cười:

- Ta còn không có cân nhắc muốn công bố chuyện này hay không. Nếu bệ hạ muốn làm chuyện này, có thể cùng hắn liên thủ làm. Công lao ghi tạc lên người hắn là được.

Giang Trần đối với những sự tình công lao này, xem vô cùng nhạt.

Từ biệt Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần trở lại Thái Uyên các, chuẩn bị ngày hôm sau xuất phát.

Khổng Tước Đại Đế nhẹ nhàng thở dài, nhìn bóng lưng Giang Trần ly khai Khổng Tước Thánh Sơn, trong lòng cũng cảm khái ngàn vạn:

- Trời sinh Giang Trần, chịu tải số mệnh như vậy, đích thị là vì vận mệnh của Thần Uyên Đại Lục mà sinh. Trên người kẻ này bí mật nhiều như thế, chỉ sợ không đơn thuần là bởi vì có một lão sư thần bí...

Trong lòng Khổng Tước Đại Đế có rất nhiều suy đoán, nhưng giờ khắc này, lại không trọng yếu.

Quan trọng là..., hắn ở trên người Giang Trần, thấy được hỏa chủng hi vọng.

- Trần ca, lần này ngươi chuẩn bị lâu như vậy, lại muốn đi xa nhà sao?

Trên đường mòn ở hậu hoa viên của Thái Uyên các, Hoàng Nhi ôn nhu hỏi.

Giang Trần mỉm cười:

- Hoàng Nhi, chuyện này, ngươi không hỏi, ta cũng đang muốn nói với ngươi.

Hai người tâm hữu linh tê, một cái vừa định hỏi, một cái cũng vừa định nói. Liếc nhìn lẫn nhau, đều ấm áp cười cười, lộ ra vô cùng ăn ý.

Hoàng Nhi mỉm cười, làm ra vẻ dí dỏm giống như tiểu nữ nhi, ngón trỏ nhẹ nhàng che khóe miệng, nói ra:

- Để cho Hoàng Nhi đoán xem?

- Ngươi đoán thử coi xem.

Giang Trần thấy nàng hào hứng cao như vậy, cũng cười nói.

- Đích thị là cùng cố thổ của ngươi có quan hệ? Ngươi muốn về Vạn Tượng Cương Vực?

Giang Trần thần bí gật đầu:

- Đoán đúng phân nửa.

- Chỉ có một nửa?

Đôi mắt dễ thương của Hoàng Nhi khẽ nhúc nhích.

- Ân, chuyện này, cùng ngươi có quan hệ.

Giang Trần nhắc nhở.

Đôi mi thanh tú của Hoàng Nhi đột nhiên khẽ động:

- Là An Hồn Mộc có tin tức?

Giang Trần tán thưởng:

- Ngươi quả nhiên cực kì thông minh. Ta được đến một manh mối, cùng An Hồn Mộc có quan hệ. Mặc kệ là thật hay giả, đều phải đi xem. Trước kia không có nói cho ngươi biết, là lo lắng ngươi sớm biết rõ, lo được lo mất, suy nghĩ nhiều quá, đối với ngươi ngược lại không tốt.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười:

- Vậy bây giờ như thế nào không lo lắng?

- Lại dấu diếm, trong nội tâm của ta sẽ khó dễ.

- Trần ca, đổi lại trước kia, ta tự nhiên hi vọng ốm đau trên người của ta, sớm chút đi trừ mới tốt. Nhưng mà bây giờ? Ở bên cạnh ngươi, Hoàng Nhi cảm thấy rất an nhàn, đã quên hết thảy đau khổ. Mặc kệ có ốm đau hay không, trong nội tâm của ta đều đồng dạng vô cùng khoái hoạt.

Hoàng Nhi nhẹ giọng nỉ non, thổ lộ tâm sự tầm đó, trong ngượng ngùng, lại mang theo kiên quyết.

Đọc truyện chữ Full