TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 1433: Cường thế cảnh cáo 2

Giang Trần nghe thế, trong nội tâm càng đau nhức:

- Hoàng Nhi, ngươi yên tâm, trên trời dưới đất, không có khó khăn gì có thể ngăn cản chúng ta. Bách Thế Đồng Tâm Chú không được, Vạn Uyên đảo cũng không được, gia tộc của ngươi, đối địch với gia tộc ngươi, bọn hắn cũng không được.

Ngữ khí của Giang Trần vô cùng kiên quyết, trong ánh mắt lộ ra một cỗ kiên quyết.

Mặc dù Hoàng Nhi là tiểu thư khuê các, tính cách không màng danh lợi, nhưng tâm tư thiếu nữ, nghe được người yêu của mình hứa hẹn như vậy, trong nội tâm cũng hưởng thụ không thôi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai người cải trang một phen, ăn mặc như tán tu, lặng yên đi ra Thái Uyên các.

Thân ảnh hai người vừa rời đi Thái Uyên các không lâu, liền có mấy ánh mắt nhìn chằm chằm bọn hắn rồi.

- Báo cáo nhị vị Thánh Pháp Vương đại nhân, Thái Uyên các có hai người, sáng sớm rời đi Thái Uyên các, cách ăn mặc tán tu, hoài nghi là người của Thái Uyên các cải trang.

- Cụ thể là chuyện gì xảy ra?

- Những ngày này, thuộc hạ luôn nhìn chằm chằm Thái Uyên các. Hai người kia đi ra ngoài rất sớm, Thái Uyên các còn không có khách nhân vào xem. Cho nên, đích thị là người trong Thái Uyên các.

Con mắt của hai Thánh Pháp Vương đều sáng ngời, mặc dù người của Thái Uyên các nhiều, nhưng nhân vật trọng yếu không nhiều lắm. Ngoại trừ Chân Đan Vương, khác đều là hạng người vô danh, căn bản không cần cải trang.

Cho nên, ý niệm trong đầu Kha Thánh Pháp Vương cùng Mục Thánh Pháp Vương, đều cảm thấy việc này có chút kỳ quặc.

- Tiếp tục nghe ngóng nhìn những cao tầng của Thái Uyên các, xem có thiếu người nào không, nếu như một cái đều không ít, vậy ly khai, nhất định là Chân Đan Vương.

- Còn có bên phụ tử Vi gia kia, cũng xem coi có động tĩnh gì.

Hai đại Pháp vương lần lượt hạ lệnh.

- Vâng.

Những ánh mắt phụ trách theo dõi này, đều nhao nhao rời đi.

Bất quá, chuyến đi này, đã qua mấy canh giờ, mấy ánh mắt kia đều chưa có trở về.

Cái này để cho Mục Thánh Pháp Vương một mực chờ tin tức rất căm tức:

- Làm ăn cái gì vậy? Mấy canh giờ trôi qua, còn chưa có trở lại, người ta cũng không biết chạy đi đâu rồi.

- Những người này, xưa nay không phải làm như vậy a.

Bối Pháp Vương có chút hổ thẹn, hắn phụ trách công việc nằm vùng ở Lưu Ly Vương Thành, những người này đều là hắn bồi dưỡng.

Hôm nay qua mấy canh giờ còn không có tin tức mới phản hồi về, để cho hắn cảm thấy trên mặt không ánh sáng.

Kha Thánh Pháp Vương kia lại nhíu mày:

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Bối Pháp Vương cũng biến sắc:

- Thuộc hạ tự mình đi nhìn xem.

Vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên hành lang truyền ra đến tiếng bước chân dồn dập, đón lấy một võ giả canh cổng vội vã đi đến, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Pháp Vương đại nhân, mấy ánh mắt phái đi ra, toàn bộ bị người chém giết, thi thể ném vào trong đình viện.

- Cái gì?

Mấy Pháp vương đều chấn động, nhao nhao đứng lên.

Bước nhanh hướng ra ngoài, bỗng nhiên Mục Thánh Pháp Vương quát:

- Tất cả mọi người dừng bước, không nên đi ra đại môn.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, sắc mặt Mục Thánh Pháp Vương kia ngưng trọng:

- Có nguy hiểm.

Kha Thánh Pháp Vương cũng kịp phản ứng, nhìn chằm chằm vào cửa chỉ chốc lát:

- Có cấm chế, đại môn bị người hạ cấm chế.

- Không chỉ là cửa ra vào, tất cả đường ra, toàn bộ bị hạ cấm chế. Chúng ta bị cấm túc rồi.

Sắc mặt của Mục Thánh Pháp Vương thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi.

Đột nhiên, trong hư không truyền đến thanh âm:

- Bất Diệt Thiên Đô muốn tới Lưu Ly Vương Thành làm khách, Lưu Ly Vương Thành sẽ không cự tuyệt. Muốn tới Lưu Ly Vương Thành làm mưa làm gió, cái này là cảnh cáo. Nếu như có lần thứ hai, các ngươi cũng đừng nghĩ ly khai Lưu Ly Vương Thành.

Thanh âm này, không nhanh không chậm, nhưng lại khiến tất cả mọi người sởn hết cả gai ốc.

Dám nói lời này, không thể nghi ngờ là nhân vật cự đầu của Lưu Ly Vương Thành, có nhiều khả năng là Khổng Tước Thánh Sơn Khổng Tước Đại Đế.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như thạch điêu, cứng ngắc ở tại chỗ, động cũng không dám động. Phảng phất sợ cử động một cái, liền khiến cho đối phương hiểu lầm, từ đó đưa tới họa sát thân.

Bọn hắn vẫn cho là mình rất che giấu, vẫn cho là không chê vào đâu được, thần không biết quỷ không hay, lại không nghĩ rằng, nhất cử nhất động, sớm đã bị người nhìn chằm chằm.

Nghĩ đến đây, những người này đều sởn hết cả gai ốc.

Những người Bất Diệt Thiên Đô này, kinh hãi phát hiện, bọn hắn đã bị cấm túc rồi. Chẳng những không thể ra cửa, còn không cách nào cùng ngoại giới câu thông.

Phảng phất vị trí của bọn hắn, đã triệt để ngăn cách cùng ngoại giới.

Giang Trần tự nhiên không biết trong Lưu Ly Vương Thành phát sinh những sự tình này, sau khi ly khai Lưu Ly Vương Thành, Giang Trần cùng Hoàng Nhi xen lẫn trong các loại tán tu, trên đường đi gió êm sóng lặng, không có gặp được bất luận ngăn trở gì.

Lần nữa đi tới biên cảnh Lưu Ly Vương Thành, thế lực của Bất Diệt Thiên Đô, đã từ Vạn Ấp Thành lui lại. Hiện tại Vạn Ấp Thành, đã khôi phục trạng thái trước kia.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi thông suốt, đi qua Vạn Ấp Thành.

Lần trước từ Vạn Tượng Cương Vực giết đến Lưu Ly Vương Thành, một đường trải qua thiên tân vạn khổ, đi hơn nửa năm thời gian.

Mà lần này, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng. Ven đường không có ngăn trở, cũng không lo lắng bị người nhận ra, trên đường đi cực kỳ thuận lợi.

Hơn nữa tốc độ bây giờ của Giang Trần không phải chuyện đùa, dù không có thúc dục Phi Vũ Thần Sí, dựa vào Kim Thiền chi dực, tốc độ cũng cực nhanh.

Trên đường, đi qua từng cương vực, mặc kệ phát sinh sự tình náo nhiệt cỡ nào, Giang Trần cũng không có dừng lại.

Chưa hết một ngày, Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã đi tới Xích Đỉnh Trung Vực.

Đến Xích Đỉnh Trung Vực, cách Vạn Tượng Cương Vực cũng không xa.

Tuy bây giờ không phải là thời điểm tìm Xích Đỉnh Trung Vực báo thù, nhưng mà Giang Trần vẫn quyết định đến đế đô của Xích Đỉnh Đế Quốc một chuyến.

Ít nhất có thể hỏi thăm hướng đi của Xích Đỉnh Trung Vực một chút, nghe ngóng một ít tin tức mới.

Vừa tiến vào Xích Đỉnh Trung Vực, Giang Trần rõ ràng cảm giác được Xích Đỉnh Trung Vực này phòng bị, so với trước kia là nghiêm mật nhiều hơn, ven đường các loại kiểm tra, có thể nói là phi thường sâm nghiêm.

Thành trì các nơi của Xích Đỉnh Trung Vực, các địa phương náo nhiệt, đều có treo giải thưởng có quan hệ tới Giang Trần, Đan Càn Cung.

Để cho Giang Trần không thể tưởng được chính là, giá cả giải thưởng của hắn, dĩ nhiên là cao thứ nhất, so với Đan Càn Cung cung chủ còn cao hơn một chút.

Giang Trần đối với cái này ngược lại không ngoài ý muốn, mình ở Anh Khấp Cốc giết nhiều cự đầu tông môn của Xích Đỉnh Cương Vực như vậy, còn chặt đầu gửi cho Xích Đỉnh Hoàng đế, Xích Đỉnh Trung Vực này không hận mình thấu xương mới lạ.

Bất quá hiện tại Giang Trần là kẻ tài cao gan cũng lớn, đối mặt treo giải thưởng kếch xù này, hắn lại hồn nhiên không sợ, cùng Hoàng Nhi tiến vào đế đô của Xích Đỉnh Đế Quốc.

Cách lâu như vậy, lần nữa đi vào đế đô Xích Đỉnh Đế Quốc, cừu hận của Giang Trần đối với Xích Đỉnh Trung Vực, lại không có vì vậy mà giảm đi.

Đọc truyện chữ Full