- Đúng vậy, bọn ta đã bắt hắc ảnh.
Sau khi Sở Nam nói những lời này, không chỉ Lôi Nhụy, Thổ Phách kinh ngạc mà ba người Lam Thu Sinh, Mộc Thông Tâm, Sư Thiên Long cũng sửng sốt, nụ cười ngưng trệ trên mặt, biểu lộ vẻ si ngốc. Năm người mười mắt nhìn chằm chằm vào Sở Nam.
Lôi Nhụy, Thổ Phách đều hiểu rõ, bọn họ đừng nói là bắt được hắc ảnh, ngay cả hắc ảnh có dạng gì đều chưa từng thấy. Ba người Lam Thu Sinh càng hiểu rõ, bọn họ nói tới hắc ảnh chỉ là lấy cớ mà thôi, bọn họ cũng chỉ nghe nói tới hắc ảnh, chưa từng thấy tận mắt.
Giờ khắc này, ba người Lam Thu Sinh đối với Sở Nam có phần bất định, tình hình đã vượt xa dự liệu của bọn chúng, thậm chí Sư Thiên Long còn hoài nghi trong lòng:
- Chẳng lẽ chúng thực sự đã bắt được hắc ảnh? Chúng ta đánh bậy bạ hóa ra lại trúng?!!
Lông mày Lam Thu Sinh giương lên, hồi thần, lộ vẻ tươi cười, điềm đạm nói:
- Kính xin giao hắc ảnh cho chúng ta, chúng ta sẽ vô cùng cảm kích!
- Đúng vậy, nhanh giao cho chúng ta, nếu có một chút tổn thương, hừ…
- Giao hắc ảnh ra đây các ngươi có thể an toàn rời khỏi!
Sở Nam cười nói:
- Nếu ta không giao?
- Các hạ, chớ có làm bậy, đoạt đồ của chúng ta mà khộng chịu trả lại khẳng định sẽ có máu chảy!
Lam Thu Sinh thản nhiên nói, Sở Nam chỉ vào Mộc Thông Tâm, nói với Lôi Nhụy:
- Ngươi xem, hắn mặc áo đen, rất khó coi sao?
Thổ Phách nhìn theo ngón tay Sở Nam, có phần mơ hồ:
- Rõ ràng là trắng, sao lại biến thành đen?
Lôi Nhụy lúc đầu vẫn không hiểu ý của Sở Nam, nhưng nhìn biểu lộ của ba người Mộc Thông Tâm liền hiểu, phụ họa:
- Đúng vậy, rất khó coi!
Lời này vừa ra, ba người Mộc Thông Tâm liền biết Sở Nam đã nhìn thấu trò hề của bọn họ, nhưng họ cũng không có chút biểu lộ khó chịu, Lam Thu Sinh hung hồn nói:
- Nói trắng thành đen, xem ra các ngươi quyết tâm không chịu trả, đã vậy chớ trách ta không khách khí!
Lam Thu Sinh vừa dứt lời, ba người lập tức ra tay, Mộc Thông Tâm đánh tới Thổ Phách, Mộc khắc Thổ, Mộc Thông Tâm chiếm được ưu thế tuyệt đối, hơn nữa Thổ Phách vẫn chưa củng cố tu vi do Sở Nam giúp hắn tăng lên, thực lực nhiều nhất cũng chỉ đạt tới Chân tổ cảnh. Sư Thiên Long đánh về phía Lôi Nhụy, quyền đầu lớn như núi đánh xuống, Lôi Nhụy cười lạnh, gọi ra Thanh Tùng khuyển, Sư Thiên Long phòng bị, Lôi Nhụy lại bảo Thanh Tùng khuyển đi tới chỗ Thổ Phách, cùng liên thủ đối phó với Mộc Thông Tâm!
Còn Lam Thu Sinh thân ảnh di chuyển, móc ra một tờ giấy vàng, bắn về phía Sở Nam, khi còn trăm mét thì hắn nhàn nhạt quát:
- Thủy hỏa bạo!
Tiếng nổ ầm ầm điếc tai vang lên!
Sở Nam không tránh né, dùng áo choàng rách để ngăn cản, đại bộ phận uy năng đều bị chặn lại, phần uy năng xuyên qua căn bản không tạo thành uy hiếp với Sở Nam, nhưng trong mắt Sở Nam tràn đầy vẻ kinh ngạc.
- A, cái áo choàng rách này không tệ!
Hai mắt Lam Thu Sinh lóe sáng, Sở Nam nhìn chằm chằm vào Lam Thu Sinh, nói:
- Phù!
- Ngươi đã đoán đúng, đáng tiếc không có phần thưởng!
Lam Thu Sinh càng tươi cười hơn:
- Không biết áo choàng của ngươi có thể ngăn cản bao nhiêu phù của ta?
Nói xong, hắn lại móc ra ba tờ phù màu vàng, đang định ném về phía Sở Nam thì đột nhiên lại chuyển mắt nhìn Lôi Nhụy. Giờ khắc này, Lôi Nhụy tế ra ba đạo sấm sét đánh tới Sư Tâm Long.
Lập tức, một quyền lớn như núi của Sư Tâm Long bị đánh về nguyên dạng, chỉ có điều biến thành đen sì, Sư Tâm Long kinh hãi quát:
- Sấm sét tím, ngươi là ai?
- Ngươi là ai thuộc Lực tộc?
Lôi Nhụy liên tục tế ra sấm sét, Sư Tâm Long hét lớn một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Lôi Nhụy, Lam Thu Sinh vội vàng ném ba đạo phù về phía tử lôi trong không trung, ầm ầm ầm ba tiếng nổ vang, ba tấm phù ngăn cản được một phần sấm sét công kích, đồng thời hắn quát lớn:
- Mộc Thông Tâm, mau giải quyết đối phương, sau đó liên thủ đối phó với nữ nhân kia.
- Được!
- Bách mộc sinh trận!
Mộc Thông Tâm giơ tay vãi hạt, lập tức có bách mộc mọc lên, Thổ Phách và Thanh Tùng khuyển bị vậy ở chính giữa. Thổ Phách biến sắc, còn Thanh Tùng khuyển lại cao hứng vô cùng, chạy tới chạy lui trong bách mộc, cây nào nó đạp lên liền lập tức bị khô héo.
Sở Nam nói:
- Cuốn lấy hắn, đừng khiến hắn bị thương quá nặng, chốc nữa ta sẽ tự tay giải quyết!
Thanh Tùng khuyển kêu lên vài tiếng, trong lúc này Lam Thu Sinh liên tục ném ra chín tấm phù:
- Cửu phù liên tinh, bạo!
- Áo choàng rách, cản!
Sở Nam cười nói, hắn vô cùng tin tưởng áo choàng, giờ phút này trong mắt Sở Nam từ kinh ngạc đã hóa hoàn toàn thành vui mừng:
- Tích lũy Mộc chi pháp tắc rất quan trọng, nhưng phù còn quan trọng hơn, đang lo tìm không ra phương pháp, không ngờ tên này lại tự mình dâng tới miệng! Cửu phù liên tinh này có phần giống trận pháp!
Uy năng nổ tung của Cửu phù liên tinh bị áo choàng ngăn cản quá nửa, Sở Nam đi về phía Lam Thu Sinh, Lam Thu Sinh nhướng mày:
- Ngay cả Cửu phù liên tinh cũng không phá nổi tấm áo choàng kia sao?
Vừa nghi hoặc, Lam Thu Sinh liên tiếp ném ra ba mươi sáu tấm phù, bay tới phía trên đầu Sở Nam, vây Sở Nam vào chính giữa, nhưng Lam Thu Sinh cũng không lập tức kích nổ mà chỉ khiến chúng xoay tròn quanh Sở Nam.
Không có Hỗ trưởng lão giám sát, Sở Nam không hề có chút cố kỵ, trong mắt hiện ra hào quang tinh thần, còn cả hào quang mười màu, nhanh chóng lướt qua ba mươi sáu tấm phù. Chỉ vừa liếc mắt, hắn đã có thể thấy rõ phù văn trên ba mươi sáu tấm phù.
Nhưng sau khi nhìn rõ, Sở Nam không khỏi nhíu chặt mày lộ vẻ suy tư, phù văn vẽ trên ba mươi sáu tấm phù này tạo cho hắn cảm giác quen thuộc, trong đầu hắn hiện lên một chút phù văn đồ án, chẳng qua cũng có điểm khác, phù văn của Lam Thu Sinh so với phù văn Cấm Vụ truyền cho hắn phức tạp hơn không ít.
- Tuy rằng không giống nhưng uy lực những phù này không nhỏ, hơn nữa xem ra thời gian bảo tồn cũng rất dài.
Sở Nam bắt đầu động tâm:
- Lúc trước chín phù đã bắt đầu thành trận, ba mươi sáu phù không biết hình thành trận pháp gì.
Đang suy nghĩ, một trương phù đột nhiên nổ tung, nhưng uy năng tỏa ra không công kích Sở Nam. Ngay sau đó, phù xoay tròn liên tiếp phát nổ, chỉ trong nháy mắt ba mươi sáu tấm phù đã phát nổ xong.
Đúng lúc này, uy năng kinh khủng kia như mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Sở Nam. Sở Nam tế ra áo choàng rách, không khỏi than:
- Thủ đoạn thật lợi hại, phù chưa thành trận đã có thể toát ra uy năng sau khi bố trận hoàn thành.
- Ngươi có thể nhìn ra?
Lam Thu Sinh cảm thấy có phần ngoài ý muốn, bật thốt hỏi, sắc mặt bất thiện. Sau khi Sở Nam triệt tiêu uy năng, hạ xuống áo choàng rách, mới nói với Lam Thu Sinh:
- Chỉ là ta cảm thấy có phần khó hiểu, hình như những phù kia ngươi vẽ có chỗ không đúng.
- Ha ha ha…
Lam Thu Sinh không nhịn được cười như điên:
- Vẽ không đúng? Vậy ngươi vẽ cho ta xem!