TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 804: Quân Phượng Linh trở về (4)

Edit: Sahara

Tụ Linh Dược?

Diệp Hi Mạch khẽ nhăn mày kiếm: "Tụ Linh Dược không phải là vật trong tay ta, ta không thể đồng ý với yêu cầu này của ngươi! Ngươi hãy đưa ra điều kiện khác đi!"

Lão giả nhíu mày: "Tụ Linh Dược này nếu như đã gởi bán ở cửa hàng của ngươi, vậy chứng minh người bán phải dựa vào cửa hàng của Diệp gia các ngươi! Ngươi chỉ cần hướng người đó xin một lọ Tụ Linh Dược, thiết nghĩ cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì!"

Mày của Diệp Hi Mạch càng nhíu càng chặt, khuôn mặt lúc này đã có chút xanh! (*xanh này là giận đến xanh mặt chứ không phải lo lắng mà xanh mặt nhé.)

"Người bán Tụ Linh Dược hoàn toàn không phải dựa vào cửa hàng của Diệp gia! Ta và người đó là song phương cùng có lợi, cho nên ta không có quyền gì mà đòi người đó đưa cho ta bất cứ thứ gì!"

"Chuyện này quá đơn giản!" lão giả cười cười: "ngươi chỉ cần nói với người đó, nếu người đó không giao ra Tụ Linh Dược cho ngươi, ngươi sẽ lập tức tiết lộ thân phận của người đó ra ngoài, như vậy, khẳng định người đó tuyệt đối sẽ không dám đối nghịch với cửa hàng Diệp gia các ngươi!"

Diệp Hi Mạch đã có chút không thể kiềm chế cơn giận: "cửa hàng Diệp gia của ta luôn coi trọng chữ tín, quy định rất rõ ràng, tuyệt đối bảo vệ bí mật thân phận của khách nhân. Ngươi đây là đang muốn ta làm trái lời hứa hay sao?"

Lão giả cũng có chút đen mặt: "người như ngươi sao lại không biết biến hóa linh hoạt cơ chứ? Thanh danh quan trọng hay là nghĩa mẫu của ngươi quan trọng hả?"

"Ha ha ha!"

Đột nhiên Diệp Hi Mạch lại cười phá lên, không biết là hắn bị chọc cho buồn cười, hay là tức giận quá mà cười?

"Cửa hàng Diệp gia ta có năm cây dược liệu năm trăm năm, có thể đổi lấy một lọ Tụ Linh Dược, nếu như ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho nghĩa mẫu của ta, vậy ta sẽ dùng dược liệu trong tay mình mà đổi lấy Tụ Linh Dược cho ngươi!"

Điều kiện đầu tiên là, lão già này phải chữa khỏi thân thể của nghĩa mẫu trước đã.

Vân Lạc Phong tà tà nhìn sang Diệp Hi Mạch, khóe môi khẽ cong lên vui vẻ.

Nếu như Diệp Hi Mạch mở miệng xin cô, cô khẳng định là sẽ không từ chối! Nhưng Diệp Hi Mạch lại không có làm vậy, mà là lựa chọn dùng dược liệu trong tay để đổi lấy Tụ Linh Dược một cách công bằng.

Có lẽ tính cách này chính là một phần nguyên nhân làm cho Vân Lạc Phong cô có hảo cảm với Diệp Hi Mạch.

"Diệp công tử, ngươi muốn ta chữa khỏi bệnh cho Diệp phu nhân cũng không phải là không thể! Tuy nhiên, ta ra tay cứu người không phải chỉ một lọ Tụ Linh Dược là đủ trả phí tổn đơn giản như thế, ta cần mười lọ!"

Mười lọ Tụ Linh Dược, tương đương mười cây dược liệu năm trăm năm!

Mà theo như số dược liệu hiện có ở cửa hàng, nhiều lắm chỉ có thể đổi được bốn lọ Tụ Linh Dược mà thôi!

Thế nhưng, Diệp Hi Mạch vẫn cắn răng mà nói: "có thể! Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi thân thể của nghĩa mẫu ta, làm cho người thành công mang thai hài tử, đừng nói là mười lọ, dù là một trăm lọ ta cũng sẽ đổi về cho ngươi!"

Cùng lắm thì hắn mặt dày một chút, trở về Diệp gia một chuyến. Bất cứ giá nào hắn cũng sẽ kiếm dược liệu mà đổi lấy mười lọ Tụ Linh Dược để chữa bệnh cho nghĩa mẫu.

Tuy nhiên, Diệp Hi Mạch lại bỏ thêm một câu vào phút cuối: "nhưng trước tiên, ngươi phải trị khỏi cho thân thể của nghĩa mẫu ta trước đã!"

Sắc mặt lão giả bỗng trầm xuống, vừa rồi lão ta thi triển công phu sư tử ngoạm cũng là vì muốn bức bách Diệp Hi Mạch đồng ý với yêu cầu đầu tiên của ông ta trước.

Ai mà ngờ được Diệp Hi Mạch lại đồng ý dùng mười lọ Tụ Linh Dược làm phí chữa bệnh nhanh như thế?

Bản thân có bao nhiêu cân lượng, lão giả vẫn tương đối hiểu rõ chính mình nhất! Lão ta căn bản là không có cái bản lĩnh chữa khỏi cho Quân Phượng Linh!

Thời khắc này, lão ta bỗng nhiên sinh ra ý muốn rút lui!

Tên tiểu tử Diệp Hi Mạch là một kẻ tinh ranh, không có dễ bị lừa giống như Diệp Kỳ kia! Muốn lừa được Tụ Linh Dược từ trong tay hắn ta, sợ là không hề dễ dàng một chút nào!

Nếu không phải trong tay lão ta chỉ có bốn cây dược liệu năm trăm năm, còn thiếu một cây mới có thể đổi được một lọ Tụ Linh Dược thì lão ta cũng không cần giở trò lừa gạt thế này làm gì.

Nghĩ đến đây, hai con ngươi của lão giả bỗng đảo liên hồi, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi biến mất ngay, lão ta đưa nắm đấm lên trên miệng ho khan hai tiếng khụ khụ, nói: "được! Ta đồng ý chữa bệnh cho Diệp phu nhân trước! Tuy nhiên, điều kiện chữa bệnh, ta muốn tăng thêm một điều nữa!"

Đọc truyện chữ Full