Edit: Sahara
Hai mắt lão giả khẽ nheo lại, trong đó khẽ lóe lên một tia sáng khó đoán, miệng thì vẫn mỉm cười như cũ: "Cô nương nói vậy nghĩa là sao? Lão phu chỉ cảm thấy cô nương tư chất thông minh hơn người, sinh lòng yêu mến có ý muốn bồi dưỡng, không ngờ cô nương lại cảnh giác lão phu như vậy, cho rằng lão phu sẽ làm hại các người."
Lão giả bước vài bước, đáp xuống từ không trung, dừng lại trước mặt Vân Lạc Phong, đón gió mà đứng.
"Ta thì cho rằng vị cô nương này nói không sai chút nào, lời mời của ngươi sợ là Hồng Môn Yến mà thôi!"
Đột nhiên xuất hiện thêm một giọng nói xa xăm, làm mọi người không khỏi đưa mắt nhìn lại.
Người đến là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, hắn đẹp như tiên nhân đi từ trong tranh ra, cả người mang theo một tầng ánh sáng.
Trong tay hắn cầm một cây sáo ngọc, chân bước nhẹ nhàng như đi trên mây, mới thấy hắn còn đứng tít đằng xa mà chớp mắt đã đến ngay trước mặt.
Khi Vân Lạc Phong nhìn thấy diện mạo nam tử này, trên mặt nàng liền hiện lên biểu cảm không rõ ý vị, quan trọng hơn là, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi người hắn ta.
Vân Tiêu nổi cơn ghen ôm chặt eo Vân Lạc Phong: "Nàng nhìn ta là đủ rồi, người này thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, có gì đẹp đâu."
Giọng Vân Tiêu chua lòm, nhưng đã thành công kéo sự chú ý của Vân Lạc Phong về: "Ta chỉ cảm thấy.... Hình như hắn là người quen!"
Vân Tiêu có hơi khó hiểu.
Người quen?
Phong Nhi có người quen nào mà hắn chưa gặp qua nhỉ?
"Tuyệt Thiên!"
Dường như thấy được nghi hoặc của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong khẽ hé môi nói ra cái tên này.
Tuyệt Thiên....
Không ngờ khi bọn họ gặp lại lần nữa, lại là trong hoàn cảnh này.
"Ngươi là...." Lão giả khẽ cau mày, có vẻ nhất thời không nhìn ra được thân phận nam tử kia.
"Kỳ thật ta cũng không biết ta là ai!" Nam tử mỉm cười, nụ cười rất ôn hòa, nhưng lại cho người ta cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm: "Ngoại trừ thân phận hiện tại, ta hẳn là còn một thân phận khác. Lần này ta chính là đi theo cảm giác của mình mà đến đây, các người có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta là ai không?"
Hai mắt lão giả trầm xuống, trên mặt lại vẫn là vẻ đạm mạc không chút gợn sóng: "Lão phu mặc kệ ngươi là ai, tại sao vừa rồi ngươi lại vu khống lão phu?"
"Vu khống?" Nam tử nhoẻn miệng cười, dáng vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian: "Có phải vu khống hay không, chỉ có trong lòng ngươi biết! Ta chỉ có thể khẳng định, chúng ta là kẻ địch!"
"Ngươi.... Rốt cuộc là ai?"
Không biết vì sao, khi nhìn nam tử này, trong lòng lão giả bỗng xuất hiện cảm giác quen thuộc, thế nhưng nghĩ đến người kia, lão giả lại gạt phăng ý nghĩ này đi.
Không thể nào!
Tiểu tử này không thể là người đó!
Người đó như một vương giả cao cao tại thượng, tất cả thiên hạ chúng sinh đều bị hắn đạp dưới chân.
Tiểu tử trước mắt, sao có thể là hắn ta....
"Ta nói rồi, ta cũng không biết mình là ai! Nhưng trong đầu ta thường xuyên vang lên một giọng nói...." Nam tử bình tĩnh nhìn lão giả: "Giọng nói kia gọi ta là Tuyệt Thiên, vậy ngươi có biết Tuyệt Thiên là ai không?"
Tuyệt Thiên?
Ầm!
Đầu óc lão giả như nổ tung, hoảng sợ trong mắt lộ ra rõ ràng.
Tuyệt Thiên.... đã trở về?
Nam nhân từng bị bọn họ xem như ác ma, thật sự đã trở về?
Năm xưa, Tuyệt Thiên trúng kế thân thọ trọng thương, nhưng hắn vẫn có thể giết một nửa nhân số cường giả toàn đại lục truy sát hắn, đột phá vòng vây xông ra ngoài!
Trận chiến ấy vô cùng kinh thiên động địa! Kể từ đó, Tuyệt Thiên cũng bị gọi là ma quỷ....
Lão vốn tưởng người này đã hồn phi phách tán, ai ngờ, bây giờ hắn đã trở lại!