Edit: Sahara
"Xem ra ngươi đúng là có quen biết ta!" Khóe môi nam tử cong lên, nụ cười bình đạm mờ ảo nở rộ, nhìn như không có thật: "Kiếp trước, ta có phải được gọi là Tuyệt Thiên không?"
Lúc mới nghe hai chữ Tuyệt Thiên, lão giả không giấu được vẻ phẫn hận, nhưng hiện tại thì lão đã bình tĩnh, nghe hỏi như vậy liền cười chế giễu: "Ta mặc kệ kiếp trước ngươi có thân phận gì, ta chỉ biết kiếp này thực lực của ngươi không bằng ta. Bây giờ ngươi đã tự dâng mình tới cửa, vậy ta sẽ giết ngươi để rửa mối nhục năm xưa!"
Ầm!
Đột nhiên, khí thế trên người lão giả bùng phát, tập kích về phía Tuyệt Thiên, sát ý nghiêm nghị thể hiện quyết tâm phải giết được nam tử kia mới thôi.
Khí tràng lão giả quá cường đại, lão lướt qua tới đâu, cuồng phong nhấc lên tới đó, cỏ cây chung quanh đều bị cuốn tróc góc.
Vân Tiêu ôm Vân Lạc Phong vào lòng bảo hộ chặt chẽ, dùng tay áo ngăn chặn gió lốc, ánh mắt tập trung đề phòng tình huống bất trắc xảy đến.
"Vân Dực!"
Nhìn lão giả lao về phía Tuyệt Thiên, Vân Lạc Phong hét lớn một tiếng, Vân Dực lập tức xuất hiện chắn trước mặt Tuyệt Thiên, giơ tay đỡ đòn tấn công của lão giả.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trên người Vân Dực, cả người Vân Dực văng ra xa, da tróc thịt bong, cũng may Vân Dực là con rối, dù hiện giờ đã có ý thức nhưng vẫn không biết đau đớn như cũ, nếu không, một đòn vừa rồi đủ làm Vân Dực đau đến bất tỉnh.
"Tuyệt Thiên, lập tức rời khỏi đây ngay!"
Vân Lạc Phong nhìn về phía lão giả, nhưng lời nói là nói với Tuyệt Thiên đang đứng phía sau.
Lúc này, mọi người lại tập trung nhìn Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.
Sắc mặt lão giả có hơi khó coi, lão khẽ hất cằm, hai tay chắp sau lưng, vẫn tỏ vẻ tiên phong đạo cốt.
"Cô nương, ta mới vừa ra tay cứu cô, tại sao bây giờ cô lại lấy oán báo ân, vì tên phản đồ Tuyệt Thiên này mà động thủ với ta?"
Vân Lạc Phong cười lạnh: "Lần đầu tiên ta mới thấy có người đem tâm tư vô sỉ của mình nói ra một cách đường đường chính chính như thế! Hôm nay, có ta ở đây, ông đừng hòng động đến một sợi tóc của hắn."
Tính kỹ lại thì đây là lần đầu tiên nàng chính thức gặp Tuyệt Thiên.
Tuy nhiên, Tuyệt Thiên lại là sư phụ nàng....
Không có Tuyệt Thiên, nàng làm sao học được thuật chế tạo con rối và khống chế trận pháp?
Quan trọng nhất là, từ một khắc đầu tiên biết đến sự tồn tại của Tuyệt Thiên, nàng đã tràn ngập lòng kính ngưỡng đối với nam nhân này.
Sự kính ngưỡng này không phải chỉ dành cho thực lực của Tuyệt Thiên không thôi, mà còn có cả tính cách của hắn nữa...
"Cô nương!" Nam tử nhìn sang Vân Lạc Phong, cười ôn hòa: "Chúng ta quen nhau?"
"Người không quen ta, nhưng ta quen người!"
Nàng có được thành tựu như ngày hôm nay, một nửa là nhờ những gì Tuyệt Thiên để lại.
Bất luận là Y Học Thần Điển, hay là những thứ Tuyệt Thiên truyền lại, đều giúp nàng nhanh chóng lớn mạnh.
"Hừ!"
Lão giả không ngờ Vân Lạc Phong lại quen Tuyệt Thiên, mặt lão lập tức đen lại, nghiễm nhiên đã vứt đi sự hữu hảo và khách sáo lúc đầu.
"Vốn dĩ lão phu còn có ý bồi dưỡng nhân tài, nhưng không ngờ ngươi lại quen hắn ta. Lỡ như ta bồi dưỡng ngươi thành tài, thì khác gì tạo ra một ác ma làm hại chúng sinh trong thiên hạ? Có điều...." Nói đến đây, lão giả chợt đổi giọng rồi mới nói tiếp: "Nếu ngươi chịu rạch rõ ranh giới với hắn, ta có thể đồng ý cho ngươi thêm một cơ hội!"
Nghe thấy lời này, đám người đang vui sướng khi người gặp họa lại nhịn không được kêu lên cảm thán.
Đúng là người so với người sẽ tức chết người mà!
Nha đầu này sao lại được lọt vào mắt Thống Ngự Giả chứ? Cái này còn phải suy nghĩ sao, nó nhất định sẽ chọn vạch rõ giới hạn với tiểu tử kia.