* đầm rồng hang hổ: là nơi cực kỳ nguy hiểm
"..."
"Chuyện của Mộ Uyển Nhu, chú hẳn là không hiểu rõ lắm? Chú nên biết rõ cô ta là loại người thế nào!"
"Cha biết."
Vân Thiên Hữu ngẩn ra: "Vậy tại sao chú vẫn không ra tay?"
"Chuyện này con không cần phải xen vào!"
Mộ Nhã Triết không biết đứa nhóc kia lấy được tin tức từ đâu ra, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ trước những thủ đoạn của cậu nhóc.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không hy vọng Vân Thiên Hữu nhúng tay vào chuyện này.
Đây là chuyện mà một người đàn ông như anh nên làm, không cần con trai anh phải ra mặt.
Vân Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng chẳng muốn quản."
Dù cho vạch trần được bộ mặt thật của Mộ Uyển Nhu thì thế nào?
Cậu cũng không hy vọng mẹ mình sẽ trở lại nhà họ Mộ, trở thành người được gọi là cô cả nhà họ Mộ.
Cậu khinh thường!
Địa vị, quyền thế, tài sản, những gì nhà họ Mộ có thì cậu cũng có, đối với mẹ cậu mà nói, trở lại nhà họ Mộ chưa chắc đã là chuyện gì tốt lành.
Không phải cậu chưa từng gặp qua ông cụ Mộ, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên cậu đã không có ấn tượng tốt rồi!
Cậu cảm thấy, người tên Mộ Thịnh kia không phải là kiểu người đơn giản gì. Trong mắt ông ta, Vân Thiên Hữu nhìn thấy quá nhiều thứ.
Trực giác nói cho cậu biết, đối với mẹ cậu, trở lại nhà họ Mộ thì họa nhiều hơn phúc.
Sau khi Lý Hàn Lâm điều tra rõ ràng thân phận của Mộ Uyển Nhu đã điều tra đến sự việc kia, khi Vân Thi Thi chín tuổi từng trải qua một vụ tai nạn xe.
Vụ tai nạn kia cực kỳ thảm khốc, cha người trên xe thì một người chết một người bị thương, người còn lại mất tích.
Nghe nói, mẹ ruột của Vân Thi Thi chết trong vụ tai nạn kia, xe hỏng người mất.
Mà Lý Hàn Lâm lại tra được, vụ tai nạn xe kia không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Lý Hàn Lâm nghe nói, trước kia, Mộ Thịnh vô cùng yêu thương cô con gái nuôi tên Mộ Khuynh Thành.
Nhà họ Mộ có một khối ngọc bội, trước giờ đều chỉ truyền cho người thừa kế duy nhất trong nhà, truyền nam không truyền nữ.
Lúc ấy, Mộ Liên Thành là người thừa kế của nhà họ Mộ, mà Mộ Thịnh lại đưa khối ngọc bội kia cho Mộ Khuynh Thành làm tín vật bên người, từng này đủ để biết vị trí của Mộ Khuynh Thành trong lòng ông ta.
Về sau, Mộ Khuynh Thành lại vụng trộm yêu đương, chưa kết hôn đã có con, khiến cho ông lão Mộ tức giận, thậm chí còn bắt bà bỏ đứa bé trong bụng.
Mộ Khuynh Thành không nghe lời, trốn khỏi nhà họ Mộ, về sau mất tích, không biết là đã đi đâu.
Mộ Thịnh vì muốn tìm con gái cưng mà không ngại lật tung cả thành phố.
Vài năm sau có lời đồn nói rằng Mộ Khuynh Thành bị xã hội đen đuổi giết, trên đường chạy trốn bị lật xe, người rơi xuống vách núi, hương tan ngọc nát.
Nhưng thật sự là bà ấy chết vì bị xã hội đen đuổi giết sao?
Lý Hàn Lâm thậm chí có phần nghi ngờ rằng cái chết của Mộ Khuynh Thành năm đó không thoát khỏi có quan hệ với Mộ Thịnh.
Nghe nói Mộ Thịnh yêu thương Mộ Khuynh Thành đến mức gần như là biến thái.
Nếu thật sự là như thế, nhà họ Mộ kia thật sự không khác gì đồng rầm hang hổ.
Vân Thiên Hữu đương nhiên sẽ không để cho mẹ mình đi đến nơi đáng sợ như vậy.
"Nếu như chú thích mẹ tôi, phiền chú đừng để mẹ tôi phải gánh vác tội danh không đáng có gì! Trước khi theo đuổi mẹ tôi thì đuổi sạch phụ nữ bên cạnh chú đi. Nhớ kỹ, đây là điểm mấu chốt của tôi!"
Vân Thiên Hữu lạnh lùng nói, không hề nể mặt chút nào.
Không thể nghi ngờ gì, đây chính là đang đàm phán với anh.
Cũng không thể nghi ngờ gì, Vân Thiên Hữu thực sự có tư cách đàm phán với anh.
"Mẹ tôi có nhan sắc, lại còn dịu dàng, còn có một người con trai ưu tú như tôi, chú cho là mẹ tôi không có chú thì không được sao?"
Vân Thiên Hữu nghĩ đến những thủ đoạn mà Mộ Uyển Nhu dùng để bắt nạt mẹ mình liền cảm thấy hết sức ghê tởm.
Chỉ là, cậu giữ lại điểm mấu chốt, xử lý Mộ Uyển Nhu là chuyện của Mộ Nhã Triết, cậu không nên nhúng tay vào.